Việc Thích Ngọc Tú phấn khích như vậy cũng tương đối dễ hiểu, bởi vì bên trong đây thật sự có rất nhiều đồ!

“Mọi người muốn mua gì?"

Nhân viên cửa hàng đã đi tới, Hứa Đình cười nói: “Chúng tôi muốn xem qua một chút.

Cô ấy vỗ vỗ vào bột mỳ, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?"

“Một trăm lẻ ba đồng, có cả loại tốt hơn và loại kém hơn."

Thích Ngọc Tú: “A?"

Cô sờ vào số tiền bảy ngàn trong túi mình, lại càng thêm hồi hộp. Có số tiền này cô có thể mua được thật nhiều, thật nhiều lương thực.

Khương Lãng nhìn thấy hứng thú của Thích Ngọc Tú, chủ động hỏi nhân viên một vài loại khác.

Thích Ngọc Tú:

Giá lương thực khiến người ta mê muội.

Cô cho rằng bột mỳ đã là quý nhất rồi, thế nhưng những loại khác lại không như vậy. Lại còn có những loại lương thực phụ còn quý hơn cả lương thực tinh nữa.

Tại sao lại quý như thế? Không thể lý giải được mà!

Nhìn đến đậu nành cùng đậu xanh, Hứa Đình cũng nghĩ tới: “Mấy ngày hôm trước em còn muốn mua đậu nành cho mọi người, Lúc ấy em còn nói muốn dạy mọi người ủ giá đậu. Nhưng mà bộn bề nhiều việc quá em quên đi mất. Hay là bây giờ em dạy mọi người làm nhé?"

Mọi người rời khỏi cửa hàng bán lương thực và dầu, lại đi một đoạn nữa, tới một đình nhỏ dùng để hóng gió.

Tuy rằng trời đã lạnh, nhưng vẫn còn du khách tới đây, nên người ra người vào cũng không ít.

“Thôi, chúng ta đi tiếp vậy, em nghĩ dẫn mọi người tới đây hóng gió, nhưng không được rồi” “Không có việc gì, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện Trí nhớ của Hứa Đình còn khá tốt. Cô ấy đã cẩn thận nghiên cứu qua, lại còn tự mình làm thử nghiệm, rất nghiêm túc giảng giải quy trình làm giá đậu cho mọi người. Sau khi truyền thụ kinh nghiệm, lại còn vội vàng mở di động ra, tìm video hướng dẫn chi tiết đưa cho Thích Ngọc Tú xem.

Thích Ngọc Tú: “! !!"

Mấy đứa bé: “.....

Ngày hôm nay chúng ta biết được quá nhiều... quá nhiều chuyện rồi.

Nhưng động đến chuyện quan trọng như vậy, không một ai dám chủ quan, ngược lại mấy mẹ con nhà Thích Ngọc Tú nghe rất nghiêm túc, Thích Ngọc Tú nhìn chằm chằm di động của Hứa Đình, nhìn trong video dạy dỗ từng bước từng động tác, cô nghiêm túc gật đầu: “Chị đã biết"

Hứa Đình:

. ?? ?"

Chỉ nhìn qua một lần là biết ngay ư?

Học quá nhanh đi?

Nhưng mà cô ấy nhanh chóng nghĩ lại, nếu như chị ấy không làm được, còn gặp mặt nhiều lần mà, đến lúc ấy không được lại tiếp tục xem.

Mà Thích Ngọc Tú nhìn khối hình vuông nhỏ trong tay Hứa Đình, lại nhìn những người khác, phát hiện hình như mỗi người đều có một cái khối vuông nhỏ. Cái khối vuông nhỏ này thật thần kỳ.

Có thể nói chuyện.

Có thể “đựng người” ở bên trong Có thể trả tiền.

Có thể chụp ảnh.

Giống như còn có thể làm rất nhiều, bọn họ hít một hơi thật sâu vì phát hiện mới này.

Nếu bọn họ có một cái thứ tốt như vậy, thì tốt rồi.

“Cái này.... rất quý sao?” Thích Ngọc Tú không nhịn xuống được, liền hỏi ra thắc mắc.

Hứa Đình: “Chị nói cái di động này của em sao? Cái này em mua hơn chín ngàn đồng"

Thích Ngọc Tú:

Quả nhiên quá quý giá, không thể mơ tưởng tới nó được.

Khương Việt lúc này mới nói: “Em cảm thấy nếu không phải cần thiết, mọi người thực sự không cần mua. Em phát hiện trong núi không có tín hiệu inteet, ngay cả trò chuyện cũng bị đứt quãng, mọi người mua về sẽ không thể thường xuyên sử dụng được, sẽ lãng phí.

Thích Ngọc Tú vội vàng gật đầu, cô vẫn không hiểu lắm.

Nhưng Khương Việt đã nói bọn họ không thích hợp để mua, cho nên cô khẳng định sẽ không mua.

Đương nhiên, nếu Khương Việt nói nên mua một cái thì cô cũng không mua nổi. Tiền cô đang có trong tay cũng là do cô ấy đưa cho mà.

“Ủa!"

Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đều dừng bước chân, ánh mắt hai đứa cứ nhìn mãi về một phương hướng.

Thích Ngọc Tú: “Làm sao vậy?"

Khương Việt: “Ah, bên kia hình như là một cửa hàng thịt, mấy bạn nhỏ muốn mua thịt mang về nhà sao?"

Bọn họ đi một chuyến này, vẫn chưa mua bất kỳ cái gì.

Thích Ngọc Tú: “Có thể, qua đó nhìn xem sao?"

Đám heo béo trong thôn phải tới cuối năm mới có thể thịt, nhà cô ít người, phần thịt được chia cũng rất hạn chế.

Nơi này đã có thịt heo, cô không thể cứ thế mà bỏ đi được.

Mấy người cùng nhau vào cửa hàng thịt.

“Mấy người muốn mua loại thịt nào?” Chủ tiệm cất giọng hỏi.

Thích Ngọc Tú: “Cái này....."

“Thịt đùi 32, thịt ba chỉ 28, muốn loại nào?"

Làm một người ở thập niên 60, Thích Ngọc Tú cứ nghĩ rằng mình nghe nhầm, cô chỉ vào một khối có cả thịt và mỡ đan xe, phần mỡ hơi nhiều một chút nói: “Cái này...... rẻ hơn ư?"

Thịt mỡ nhiều như vậy, thế mà lại rẻ hơn miếng thịt nạc kia sao?

“Đúng vậy, cái này giá 28 đồng"

Thích Ngọc Tú lại lần nữa cảm thấy khẩu vị của người 50 năm sau thật sự rất kỳ quái.

Rất nhiều chủng loại lương thực phụ còn quý so với lương thực tinh. Những miếng thịt chỉ có một chút xíu mỡ, lại quý hơn những miếng thịt ba chỉ có thật nhiều mỡ. Chuyện này thật sự rất khó hiểu!

1072 chữ

0.10641 sec| 2394.93 kb