Cảm giác của Tiểu Bảo Châu, người lớn không sao hiểu được.

Cô bé chỉ có thể trông cậy vào anh trai Bảo Sơn của mình mà thôi.

Cảm giác như vậy chắc chắn Bảo Sơn sẽ hiểu.

Bởi vì cậu cảm thấy mình chỉ là con nuôi trong nhà. Mẹ nuôi nấng mấy đứa trẻ vô cùng vất vả. Cậu vừa là con cả, lại là đứa bé được nhận nuôi. Cho nên cậu không nên ước ao được đi học, nên nhường cơ hội này cho Tiểu Bảo Châu.

Đã mấy đêm rồi Bảo Sơn vẫn luôn đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cậu quyết định, mình sẽ không đi học, cũng không tranh cơ hội này với em gái của mình.

Chỉ là cái khát khao muốn được biết chữ, ước mơ muốn được đi học cứ lởn vởn trong đầu cậu, vô số lần lại hiện ra, không sao có thể xoá nó đi được.

Bảo Sơn vẫn nghĩ rằng phải đi học, phải biết chữ, nếu không biết chữ, khác nào có mắt mà như mù. Những suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn cứ giằng xé trong lòng đứa bé bảy tuổi Tiểu Bảo Sơn.

Hai đứa lớn đều có suy nghĩ trong lòng, so sánh với chúng, đứa nhỏ chưa đến ba tuổi như Tiểu Bảo Nhạc dĩ nhiên sẽ không suy nghĩ gì rồi.

Thằng bé đang ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên đường người ta đi qua đi lại nhiều như mắc cửi, nó mở to hai mắt, hết nhìn người lại nhìn xe, ngay cả mấy lá cờ trên cửa tiệm bên đường, cũng làm cho Tiểu Bảo Nhạc hưng phấn đến không giữ nổi bình tĩnh.

“Nào, tôi mang tới cho mọi người món canh dê thập cẩm.

Ông chủ quán vui tươi hớn hở đặt nồi thịt dê lên bếp đun, rồi bậc lửa cồn.

Ông ấy liếc mắt nhìn mấy đứa trẻ con, rồi nói: “Mấy đứa bé sao lại gầy thành như vậy?"

Ông ấy không hài lòng liếc mắt nhìn Thích Ngọc Tú một cái, cũng không phải ông ý thấy người hiền lành mà mắng. Chỉ là ông ấy nhìn thấy cách ăn mặc của mấy người này giống nhau là đoán được họ là người cùng một nhà.

Ông ấy vui tươi hớn hở đùa với mấy đứa bé, nói: “Các cháu có muốn xem phim hoạt hình không?” Tiểu Bảo Châu không hiểu, cô bé nghi hoặc chớp mắt to, lông mi thật dài nhấp nháy nhấp nháy. Ông chủ quán nở nụ cười, quay đầu lại mở TV trong tiệm lên. Ông ấy ấn ấn vài cái, điều chỉnh ở kênh thiếu nhi, vào giờ này đài sẽ phát phim hoạt hình......

“Dê vui vẻ, dê xinh đẹp...... Đừng nhìn ta chỉ là một con dê......

Quán canh dê chiếu “Dê vui vẻ và Sói xám” là thích hợp nhất. Nhưng mà....

“Xem phim hoạt hình đi Ông ấy quay đầu đi vào phòng bếp.

Mà lúc này ba đứa bé con đã hoá đá thành ba bức tượng nhỏ.

Bọn chúng chưa bao giờ thấy cái gì vui nhộn như vậy, đôi mắt đều sáng lên như đèn pha ô tô.

Hứa Đình vội vàng múc cho mỗi người một chén canh thịt dê, đưa đầy đủ một vòng, nói: “Mấy đứa cẩn thận kẻo bỏng đấy.

Mấy đứa bé bị “Phim hoạt hình” thần kỳ mê hoặc, ngay cả chén canh dê trước mặt cũng chưa nhìn tới. Nhưng mà rất nhanh sau đó, đồ ăn lên bàn càng ngày càng nhiều, chúng cũng lập tức quên ngay dê vui vẻ ở trên TV.

Tuy rằng dê vui vẻ rất thần kỳ, nhưng mà trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất.

Người đã từng chịu đói, vĩnh viễn đều biết không có gì quan trọng hơn ăn cơm.

Đừng nói Bảo Sơn hay Bảo Châu, ngay cả Bảo Nhạc bé xíu cũng không cần ai phải bảo, nó tự mình ngồi xúc ăn một cách ngon lành.

Hơn nữa, rõ ràng nó là một đứa trẻ nhưng khẩu vị cực kỳ tốt, ăn được rất nhiều.

Khương Việt xua tay: “Lại thêm ba chén cơm.

Thích Ngọc Tú lúc này mới lấy lại được tinh thần, cô nói: “Đủ rồi đủ rồi"

Khương Việt: “Chị cứ nghe em"

Thích Ngọc Tú không phải không thể phản ứng, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng là lần đầu tiên tới đây, lòng còn mang theo lo lắng, không dám nói nhiều, sợ mình nói gì đó để lộ ra tin tức làm cho người ta biết được điều không hợp lý.

Khương Việt lại gọi thêm mấy phần cơm, thấy bọn nhỏ đều không gắp đồ ăn, vội vàng nói: “Mọi người đều ăn thức ăn đi, bằng không nhiều như vậy thừa thì làm sao bây giờ?"

Thích Ngọc Tú ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Khương Việt mà bật thốt lên một câu: “Còn có thể thừa á?” Khương Việt: “? ??"

Thích Ngọc Tú cúi đầu tiếp tục ăn, Khương Việt: “Ông chủ, thêm canh cho bàn này nha.

Thích Ngọc Tú tò mò nhìn thoáng qua, thấy trong canh không có mỡ, buồn bực nhấp nhấp miệng. Hai chị em nhà họ Khương có chút khác biệt. Khương Việt thân thiện rất dễ dàng làm bạn với người khác, mà em trai Khương Lãng của cô ấy, mặc dù không nói nhiều nhưng làm việc tương đối tinh tế, quan sát cũng tỉ mỉ.

Như lúc này, hắn thấy biểu tình của Thích Ngọc Tú, suy nghĩ một chút liền nói: “Canh dê thập cẩm nồi thứ hai, thêm canh là không cần tiền"

Thích Ngọc Tú: “! !!” Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Tiểu Bảo Châu đôi mắt tròn xoe, nói: “Không cần tiền ạ!"

Cô bé nhìn bát canh nhiều dầu mỡ, nhấp miệng nhỏ, thầm nghĩ bát canh ngon vậy mà không cần tiền. Nếu có canh, chấm bánh ăn là rất ngon.

Chẳng qua là rất nhanh sau đó cô bé liền quên ngay suy nghĩ này của mình.

Bởi vì đồ ăn thật sự ăn quá ngon!

1082 chữ

0.04184 sec| 2394.148 kb