Đoàn người cùng nhau xuống núi, kỳ thật hai chị em nhà Khương Việt cũng là lần đầu tiên đi con đường này, nhưng mà bọn họ không lo lắng quá, xuống tới chân núi, bọn họ tùy tiện tìm một cái xe taxi là có thể về nhà. Nhưng mấy mẹ con nhà kia thì phải ghi nhớ kỹ càng đường đi. Có điều đối với người ở trong núi như Thích Ngọc Tú, thì chuyện nhớ đường này cũng không làm khó được cô.

Đoàn người lớn lớn bé bé, xuống tới chân núi mất hết hai tiếng rưỡi. Càng đi xuống chân núi, càng có thể nhìn thấy khung cảnh phồn hoa.

À không, với mấy người Khương Việt thì không thấy phồn hoa chút nào cả.

Nhưng với mấy người Thích Ngọc Tú, thì nơi này quá... không thể nào tưởng tượng được.

Nơi nơi đều vô cùng náo nhiệt, bọn họ xuống tới chân núi còn xem như an tĩnh, càng đi về phía trước, càng có thể cảm giác được sự náo nhiệt. Người đến người đi, các loại sạp bán hàng...... Đây đều là tình cảnh náo nhiệt mà từ bé đến giờ Thích Ngọc Tú chưa từng nhìn thấy.

Đại khái bởi vì mấy người bọn họ xuyên qua từ quá khứ, nhìn vào thật sự quá rách rưới, cho nên rất nhiều người cứ nhìn lại đây mãi. Đa phần đều là tò mò cùng thương cảm, nhưng rất nhanh người ta về với việc mình cần làm.

lại quay Cho nên mới nói, mấy đứa Tiểu Bảo Châu gặp được chị em nhà họ Khương quả thực là vận khí rất tốt.

Mấy người tiếp tục đi tới. Thích Ngọc Tú đột nhiên dừng lại, cô ấy nhìn cái thùng sắt ở phía xa, đột nhiên bần thần cả người.

Mọi người nhìn theo tầm mắt của cô, Khương Việt nói: “A, bên kia là khoai lang nướng kìa, HứaĐình em đi mua đi"

Thích Ngọc Tú vội vàng giữ chặt Hứa Đình lại, nói lắp nói: “Nướng khoai lang...... Còn có thể bán sao?"

Đang nói, cô thấy có người một tay giao tiền, một tay giao khoai lang.

Thích Ngọc Tú:

Tim cô ấy đập rất nhanh.

Thích Ngọc Tú và mấy đứa trẻ trong nhà không giống nhau.

Từ khi sinh ra mấy đứa trẻ trong nhà đã biết không thể tùy tiện mua bán đồ vật. Đó là đầu cơ trục lợi.

Bọn chúng tuy rằng thông minh, nhanh nhạy, nhưng dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong vùng núi hẻo lánh, nghèo nàn. Ngay cả công xã cũng chưa được đến mấy lần, thì làm sao kiến thức của chúng phong phú được.

Nhưng Thích Ngọc Tú thì khác. Từ năm mười sáu, mười bảy tuổi, khi ấy cô vừa mới kết hôn, cô và chồng đã làm quen với việc chọn những đồ vật trong nhà lên chợ bán đổi tiền. Nhưng lúc đó còn chưa có chia nhà như bây giờ, mỗi một đồng tiền kiếm được đều phải nộp vào quỹ của gia đình. Mẹ chồng cô thì vô cùng khắt khe, lại keo kiệt. Bà ấy không hề đưa lại dù chỉ một đồng, mặc dù đó là tiền mà vợ chồng cô vất vả mới kiếm được.

Sống dưới hoàn cảnh đó, mới thể hiện ra năng lực cùng tình yêu thương của Điền Đại dành cho cô. Không người nào có thể so được với hắn. Cho dù có người mẹ như vậy, nhưng hắn vẫn cố gắng để dành được mỗi lần một chút tiền, tích góp vài lần cũng đủ để mua một cái bánh bao thịt.

Nhưng số tiền vất vả tích cóp đó, hắn không giữ lại cho riêng mình, mà dùng để mua bánh bao thịt cho cô ăn.

Đến sau này, mọi người không được phép tự do mua bán nữa, niềm vui nho nhỏ này cũng cứ thế mà mất đi.

Hiện tại đột nhiên nhìn lại cảnh tượng người ta ồn ào buôn bán, Thích Ngọc Tú như rơi vào hoài niệm, cảm giác như cô được trở về mười mấy năm trước. Nhưng cô lại biết, nơi này không phải thế giới mười mấy năm trước của cô, mà là tương lai năm mươi năm sau.

Hoá ra sau này mọi người lại tiếp tục được tự do mua bán.

Thích Ngọc Tú nhìn chằm chằm vào quầy nướng khoai lang ở cách đó không xa. Cô tận mắt thấy người ta đưa khoai lang cho khách, sau đó bọn họ nhận tiền từ tay khách hàng. Thỉnh thoảng cũng có người không trả tiền, mà dùng một tấm thẻ hình vuông kỳ quái quẹt qua một lần. Sau đó có âm thanh: “Đã nhận được sáu đồng” “Đã nhận được tám đồng” “Đã nhận được mười đồng”, cứ như vậy vang lên.

Không biết là tiếng nói từ đâu vọng ra, nhưng nhất định không phải người nói.

Tầm mắt của Thích Ngọc Tú dừng trên quầy bán khoai lang nướng, mà Tiểu Bảo Châu, Tiểu Bảo Sơn lúc này lại còn tò mò hơn cả Tiểu Bảo Nhạc. Lúc đầu khi đang ở trên núi, hai anh em chúng nó còn chê trách tính hiếu kỳ của đứa em.

Nhưng lúc này bọn chúng lại có cảm giác tai và mắt mình không đủ để dùng.

Phía đông có một âm thanh vô cùng kỳ lạ, thì ra đó là tiếng còi xin đường của xe buýt, nó muốn tiến vào bãi đỗ xe. Nơi đó rậm rạp, chằng chịt toàn xe với xe. Tiểu Bảo Châu đã nhìn thấy nó một lần khi cô bé lên công xã, dì cả nói nó tên là xe buýt.

Hiện tại cô bé đã nhìn thấy thật nhiều xe buýt, thậm chí còn tốt hơn chiếc mà cô bé đã nhìn thấy trước đây.

Phía tây là một tiệm cơm nhỏ vô cùng náo nhiệt. Từng đoàn người cầm lá cờ nhỏ đi vào trong đó. Ống khói bốc lên nghi ngút, mùi đồ ăn cùng hương vị rau xào ùa vào mặt người đi đường.

1035 chữ

0.11811 sec| 2396.758 kb