Nàng tự nói với mình: “Những thứ sư phụ dạy ta đều rất có lý. Có một ngày, sư phụ bảo ta xuống núi, ta không muốn lắm, ta muốn cả đời thanh đăng cổ Phật, lĩnh ngộ những đạo lý này. Sư phụ nói ta chưa từng trải qua chuyện gì, không thể lĩnh ngộ được những đạo lý cao thâm trong Phật pháp, phải xuống núi đi một chút. Sư phụ nói ta và công tử có duyên phận.”
Nàng nghịch Như Lai Bảo Ấn trong tay, ánh mắt có chút mê mang.
“Sư phụ còn nói công tử là người làm nên nghiệp lớn, con xuống núi trước tiên hãy kết duyên với công tử, đợi đến khi công tử làm nên nghiệp lớn rồi thì hãy kết thúc đoạn duyên phận này. Hợp rồi tan, giữa hợp tan, dứt bỏ chấp niệm hồng trần, Phật pháp cũng sẽ thành. Hơn nữa, làm như vậy vừa tranh thủ cơ hội tuyên dương Phật pháp cho Bồ Đề đạo tràng của chúng ta, cũng thoát khỏi đoạn nhân quả này, Phật pháp tiến bộ. Vì vậy ta mới xuống núi.”
Nàng ném Như Lai Bảo Ấn sang một bên, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm mặt đất, tự nói: “Ta gặp công tử, quả nhiên hắn giống như lời sư phụ nói, là một chàng trai tuấn tú, không tìm ra nửa điểm khuyết điểm. Hắn rất anh tuấn, học thức uyên bác, đối đãi với ai cũng rất tốt, hắn làm người ta hài lòng về mọi mặt. Ta cũng rất hài lòng về hắn, nhưng mà…” Nàng thở dài, ánh mắt có phần mờ mịt.
“Ta không biết đây có phải là thích hay không.”
“Bên cạnh hắn có quá nhiều nữ nhân, ta phải chen lên phía trước, ta phải tìm mọi cách thu hút sự chú ý của hắn, ta phải lấy lòng hắn.”
Nàng buồn bã nằm ngửa ra sau, hai tay gối đầu, lúc chạm đất đụng phải cục máu sau gáy, đau đến mức nhe răng, vội vàng nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, ta không thích cuộc sống như vậy. Bởi vì lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Sư phụ không biết những điều này. Sư phụ không biết, sư phụ nói với ta, ta nhất định phải thích công tử, đây là duyên phận của chúng ta…”
Trần Thực nghiêng đầu xuống, liếc nhìn nàng một cái.
Lưỡi của Huyên Thánh nữ vẫn còn, không hề văng ra ngoài.
“Vậy, ngươi có thích công tử không?” Trần Thực hỏi.
Trong mắt Huyên Thánh nữ vẫn còn vẻ mê mang, rất lâu sau, nàng lắc đầu nói: “Ta không biết.”
Trần Thực không nói gì nữa, tiếp tục nhắm mắt lại.
Huyên Thánh nữ nghiêng người nằm dưới tảng đá.
Nàng nằm ở đây, tâm tư bay bổng, tuy rằng Thiên Môn bị chặn, Nguyên Anh không thể xuất khiếu nhưng suy nghĩ lại bay khắp nơi.
Đó là bóng dáng của công tử, khuôn mặt, từng lời nói cử chỉ, phong thái của hắn cứ hiện lên trong đầu nàng.
Không biết từ lúc nào, khuôn mặt của công tử dần dần biến thành khuôn mặt của Trần Thực, lúc đầu Huyên Thánh nữ không nhận ra, đợi đến khi nhận ra thì không khỏi giật mình, vội vàng thu lại tâm thần, len lén liếc nhìn Trần Thực một cái.
Trần Thực dường như đã ngủ thiếp đi trên tảng đá.
Không biết qua bao lâu, mặt đất ầm ầm chấn động, cứ như đang xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.
Hai người lần lượt đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời dần dần sáng rõ, Chân Thần ngoài kia mở đôi mắt khổng lồ, đôi mắt càng lúc càng lớn, trên bầu trời tràn ngập ánh bình minh, sắc hồng rực rỡ muôn dặm.
Trần Thực duỗi lưng một cái, không nói gì, đi ra khỏi mảnh vỡ Bạt Thiệt Địa Ngục này.
Huyên Thánh nữ đi theo hắn.
Hai người một trước một sau đi vào biển Nam Minh.
Trần Thực cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới mặt biển có hai bộ xương khô một nam một nữ, bộ xương khô nữ phía sau đi nhanh mấy bước, đưa tay về phía bộ xương khô nam phía trước, dường như muốn nắm lấy tay hắn.
“Ầm ầm!”
Mặt biển truyền đến chấn động dữ dội, Bạt Thiệt Địa Ngục phía sau bọn họ biến mất, dị tượng dưới mặt biển cũng biến mất không thấy gì nữa.
Đại Nam hồ yên ả xuất hiện dưới chân bọn họ.
Trần Thực cúi đầu nhìn bóng mình dưới mặt hồ, không hề có dị tượng nắm tay nào.
Vừa rồi, có lẽ chỉ là quỷ mị ở cõi âm đang trêu ngươi lòng người.
“Kỷ Huyên Huyên, chúng ta chia tay tại đây.” Trần Thực quay đầu lại cười nói.
Huyên Thánh nữ khôi phục như thường, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, khẽ gật đầu, cười nói: “Chia tay tại đây. Nhưng mà Trần Thực, lần sau gặp lại, ta sẽ không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào đả thương ta.”
Trần Thực cười nói: “Khó nói lắm. Ngươi có thể phòng bị được sao?”
Huyên Thánh nữ cắn môi dưới, như cười như không nói: “Ta tu luyện mật pháp Phật môn, tinh thông các loại chân ngôn, tôi luyện kim thân, tinh thông thần thông Phật môn, ta còn chưa thi triển ra một chiêu nào! Sao ngươi biết ta không thể phòng bị được?”
Trong lòng nàng có phần buồn bực.
Hai lần rồi, Trần Thực đánh nàng hai lần rồi.
Hai lần nàng đều chưa kịp thi triển ra một chiêu nào đã bị Trần Thực đánh bại.
Nói ra thật sự ấm ức.
Công pháp thần thông, kim thân chân ngôn mà nàng học được đều là những thứ tốt nhất của Bồ Đề đạo tràng, luận bàn với những người cùng thế hệ ở Bồ Đề đạo tràng cũng hiếm khi có người thắng được nàng, ít ra cũng phải cho nàng một cơ hội thi triển chứ!
Trần Thực cười nói: “Học được rồi thì phải dùng được mới có tác dụng. Không dùng được thì cũng như không học.”
Huyên Thánh nữ tức đến nghiến răng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, lắp bắp nói: “Chờ ta khỏi hẳn…”
“Hẹn gặp lại ở Tây Kinh!” Trần Thực cười ha ha, phất phất tay, đi về phía xa.
Huyên Thánh nữ do dự một chút, lớn tiếng nói: “Trần Thực, ta khuyên ngươi một câu! Đừng đến Tây Kinh, đừng đối đầu với công tử nữa! Hãy về nhà đi, về nhà tìm một nữ nhân thích ngươi mà kết hôn sinh con, đừng đến Tây Kinh chịu chết!”
Trần Thực dừng bước, quay đầu lại cười nói: “Ta đến Tây Kinh, không chỉ muốn thi đỗ Trạng Nguyên rồi về nhà, làm vẻ vang tổ tông, mà còn muốn đánh cho công tử đến mức ngay cả cha hắn cũng không nhận ra hắn!”
Huyên Thánh nữ tức giận, xoay người rời đi: “Ngươi muốn chết, ta không ngăn cản ngươi! Lúc ngươi chết ở bên ngoài đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”
Nàng đi về hướng ngược lại với Trần Thực nhưng đi được một lúc thì bắt đầu do dự.
Nàng không biết đường.
Đại Nam hồ quá lớn.
Nếu không biết phương hướng, e rằng sẽ mãi mãi không đi ra được.
Nàng chọn một hướng, cắn răng kiên trì đi về phía trước, không biết đã đi bao lâu, đi đến mức bụng đói cồn cào nhưng vẫn chưa nhìn thấy đất liền.
Huyên Thánh nữ cắn răng kiên trì, lúc này, phía trước xuất hiện một chiếc thuyền.
Chiếc thuyền không lớn, dài chưa đến ba trượng, giống như một chiếc thuyền du ngoạn ngắm cảnh, chỉ có thể chở được vài người. Trên thuyền có thể pha trà uống trà, chuẩn bị một ít đồ ăn đơn giản.
Huyên Thánh nữ đi lên phía trước, từ xa đã lớn tiếng gọi: “Thuyền phu, thuyền phu!”
Thuyền dừng lại, Huyên Thánh nữ đuổi tới, lên thuyền, chỉ nghe một giọng nói cười hỏi: “Huyên Huyên, sao ngươi lại ở đây?”
Huyên Thánh nữ nghe thấy giọng nói này bèn nhìn vào trong khoang thuyền, chỉ thấy một nho sinh áo xanh bước ra, dáng người cao lớn, dung mạo tuấn tú, trên dưới môi đều có một chòm râu được cắt tỉa tinh tế.
Bộ áo xanh của hắn cũng là đạo bào của cử nhân, nhìn có vẻ mộc mạc, nhưng đường thêu ở vạt áo lại vô cùng tinh xảo, chắc chắn là xuất phát từ tay một bậc thầy thêu thùa.
Hắn chính là Phương Đàm, Công tào Tham quân sự của Phụ Chính các.
Trong lòng Huyên Thánh nữ giật mình, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Ta truy sát Trần Thực, vất vả tìm kiếm nhưng không có kết quả, rồi lạc mất phương hướng. Công tào, sao ngươi lại ở đây?”
Phương Đàm vẻ mặt ôn hòa, cười nói: “Mấy người của Bàn Sơn tông đã liên lạc với Phụ Chính các, ta tình cờ ở gần đây nên đến xem sao.”
Trong lòng Huyên Thánh nữ chấn động: “Bọn họ đã báo cho Phụ Chính các? Lần này nguy rồi, e rằng Trần Thực khó thoát khỏi kiếp nạn này!”
“Thánh nữ bị thương.”
Nguyên Thần sau lưng Phương Đàm hiện ra, cao khoảng hai trượng bảy tám, đứng sừng sững giữa không trung như thần linh giáng thế, đưa tay ra khẽ điểm vào hư không.
Máu đọng sau đầu và Thiên Môn của Huyên Thánh nữ lập tức hóa thành những sợi hắc khí, rơi vào tay Nguyên Thần.
Huyên Thánh nữ sờ lên đầu, chỗ sưng tấy vừa rồi đã biến mất, ấn vào cũng không còn đau nữa.
“Phương Công tào quả thực thủ đoạn cao minh.”
Ánh mắt Huyên Thánh nữ lóe lên, nói: “Phương Công tào hiện tại là tu vi gì?”
Phương Đàm mỉm cười nói: “Luyện Hư cảnh. Thánh nữ, ta đã tìm được tung tích của Trần Thực rồi.”
Hắn vung tay áo, chiếc thuyền nhỏ đột nhiên bay lên không trung, gào thét lao đi. Người lái thuyền đứng trên thuyền, tay cầm sào tre, không biết làm sao.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo