Nàng ta chưa bao giờ thấy nhiều người chết như vậy!

Hơn một nghìn thi thể treo trên cây, gió thổi qua, chúng lắc lư như lá cây, cảnh tượng này vừa hùng vĩ vừa kỳ dị!

Nàng ta trấn tĩnh lại, mới nhận ra xe huơu đã đến mặt hồ, nhìn ra xa, không thấy bóng dáng của Bách Lý Mục, quay đầu lại cũng không biết đất liền ở đâu.

Hai con hươu sao kéo xe huơu chạy như bay, chúng là dị chủng có thể giẫm mây bay lên, nhưng sau khi chạy lâu như vậy, chúng cũng hơi mệt, thở hổn hển.

“Bách Lý tông chủ!” Huyên Thánh nữ gọi.

Giọng nói của nàng ta vang xa, không biết từ lúc nào sương mù đã nổi lên trên mặt hồ, trong sương mù có tiếng vọng lại.

“Bách Lý tông chủ!”

“Bách Lý tông chủ!”

Cứ như có một người khác đang gọi trong sương mù, hoặc có thứ gì đó ẩn nấp trong sương mù đang bắt chước giọng nói của nàng ta.

Trong lòng Huyên Thánh nữ cảnh giác, vùng nước của Ngũ Đại Hồ rất rộng lớn, giống như biển, trong hồ cũng có rất nhiều điều kỳ lạ.

Nàng ta đã nghe rất nhiều lời đồn, những con tàu buôn thường xuyên nhìn thấy sinh vật hình rồng bơi lội trong hồ, có người còn nhìn thấy quỷ quái từ cõi âm, nghe nói còn có ma quái trong biển ngược dòng lên sống trong hồ, ẩn nấp trong sương mù để ăn thịt người.

“Bách Lý tông chủ!” Tiếng gọi càng ngày càng gần, vẫn đang bắt chước giọng nói của nàng ta.

Huyên Thánh nữ quát: “Ngươi là ai?”

Giọng nói trong sương mù đáp: “Ta là Kỷ Huyên Huyên, đệ tử của Diệu Âm sư thái ở Bồ Đề đạo tràng, còn ngươi là ai?”

Sương mù tan đi, một chiếc xe hươu khác chạy đến, trong xe hươu có một Huyên Thánh nữ khác đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt trang nghiêm.

Người này có vẻ mặt thánh thiện, nhìn Huyên Thánh nữ với vẻ tức giận: “Ngươi là yêu quái phương nào? Dám giả mạo đệ tử của thánh địa Phật môn chúng ta?”

Huyên Thánh nữ cười lạnh, tay kết Sư Tử ấn, quát: “Nếu ngươi là đệ tử Phật môn, vậy có dám niệm một đoạn kinh Phật với ta không?”

Huyên Thánh nữ kia cười lạnh nói: “Có gì mà không dám?”

Huyên Thánh nữ quát: “Ma, nỗ, nỏ, yêu, dẫn, lý, già, dẫn, hi, đế, sa, tiếu, nhị, hợp, dẫn, ha, dẫn!”

Huyên Thánh nữ kia tụng niệm theo, khi đọc đến chữ “đế”, đột nhiên phun ra máu, cơ thể co giật, xe hươu cùng hai con hươu sao nổ tung!

Huyên Thánh nữ nhìn xuống nước, hóa ra là mấy con ngư yêu, lúc này đã bị Phật pháp luyện chết, lật bụng lên trời.

“Yêu vật tác quái, không biết trời cao đất dày, dám cả gan niệm Lợi Đế Mẫu Chân Ngôn theo ta. Chết là đáng đời!”

Nàng ta vừa nói xong, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

Huyên Thánh nữ ngước nhìn bầu trời, chỉ thấy hai vầng thái dương chẳng biết lúc nào đã khép lại, chỉ còn vầng trăng treo trên màn đêm.

Trên trời một vầng trăng.

Trong hồ một vầng trăng.

Trăng theo xe di chuyển.

Gió nhẹ thoảng qua, mang theo một tia se lạnh.

Trong lòng Huyên Thánh nữ nôn nóng, mặt hồ quá lớn, nàng chẳng những không tìm được Bách Lý Mục và Trần Thực, thậm chí còn không tìm được đường về!

Lúc này, nàng nhìn thấy ánh đèn từ mặt hồ le lói, trong lòng mừng rỡ, vội vàng giục hươu hoa mai chạy tới.

Đến gần ánh đèn, hươu sao không dám tiến lên, chỉ thấy dưới ánh đèn là mấy chiếc thuyền hàng, trên thuyền là mấy bộ xương khô mặc áo quần, đang đi lại trên sàn thuyền, kẻ cầm lái, người điều chỉnh buồm.

“Là người gặp nạn trên hồ!”

Trong lòng Huyên Thánh nữ cả kinh, nàng dừng xe định siêu độ cho những oan hồn dã quỷ chết oan này, miễn cho chúng ngày ngày lặp lại cảnh tượng ngày chết, không ngờ xe vừa dừng, hai con hươu sao đã sùi bọt mép, chìm xuống nước.

——Hai con hươu này đã chạy suốt một ngày một đêm, không được nghỉ ngơi, cuối cùng kiệt sức mà chết.

Huyên Thánh nữ bèn tụng kinh, siêu độ cho những bộ xương khô trên thuyền và hai con hươu sao, sau đó một mình lên đường.

“Ầm ầm————”

Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt hồ chấn động dữ dội, sóng lớn cuồn cuộn nổi lên, hất văng Huyên Thánh nữ, nàng rơi thẳng xuống hồ!

Nàng kinh hãi, vội vàng đứng dậy, nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy một vùng đất rộng lớn nổi lên từ trong hồ, đầu bên kia của vùng đất lộ ra khỏi mặt nước, vô cùng to lớn, núi non trên đất trùng điệp, mênh mông bát ngát, dường như không nhìn thấy bến bờ!

“Mảnh đất này, còn lớn hơn cả hồ Đại Nam?”

Huyên Thánh nữ kinh hãi, đi về phía vùng đất đột nhiên xuất hiện này, bỗng nhiên, nàng vô tình nhìn thấy bản thân dưới nước lại là một bộ xương khô, soi bóng mình đang đi dưới nước.

Trong tay bộ xương khô Huyên Thánh nữ cũng cầm một cái lò lớn, chính là Huyền Cơ Bách Biến lô, nhưng Bách Biến lô trong tay nàng đã rỉ sét, uy lực tiêu tan hầu như không còn , giống như đã trải qua vô vàn năm tháng ăn mòn.

Huyên Thánh nữ nhìn bộ xương khô, lĩnh ngộ cái huyền diệu của “tướng phi tướng”, trong lòng vui mừng, cảm thấy tu vi lại tinh tiến.

Nàng đi về phía vùng đất đang bay tới, quy mô của vùng đất rất lớn, nhìn từ xa không thấy điểm cuối.

Huyên Thánh nữ đi trên vùng đất này, xung quanh trong những góc tối khắp nơi đều có những sinh vật nhỏ bé dò xét, nàng nhìn tới, chúng bèn ẩn nấp, không thấy bóng dáng.

Đợi đến khi nàng ta không nhìn nữa, chúng lại ló đầu ra.

Huyên Thánh nữ đang định nhìn rõ những sinh vật nhỏ bé này là gì thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Bách Lý Mục từ xa vọng lại: “Trần Thực, ngươi dẫn ta tới đây rồi lại không hiện thân, rốt cuộc có ý gì?”

Hắn còn cách nơi này rất xa, ước chừng mấy chục dặm, ánh sáng Nguyên Thần tỏa ra không được rõ ràng.

“Trần Thực cũng ở đây sao?”

Trong lòng Huyên Thánh nữ cả kinh, sau đó nhìn thấy Trần Thực đang lén lén lút lút.

Cùng lúc Huyên Thánh nữ nhìn thấy Trần Thực, Trần Thực cũng nhìn thấy nàng, lập tức lao tới, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng, hắn tung gối tấn công!

Huyên Thánh nữ lùi về phía sau, điều động Huyền Cơ Bách Biến lô đánh về phía Trần Thực, thầm nghĩ: “Trước đây ta bị ngươi ám toán ở cự ly gần… Hắn nhanh thật!”

Nàng không kịp điều động Huyền Cơ Bách Biến lô, đầu gối của Trần Thực đã đập vào bụng nàng!

Huyên Thánh nữ hừ một tiếng trầm muộn, ngã ra sau, cố nén đau đớn, hối hận vì đã điều động Huyền Cơ Bách Biến lô.

Điều động pháp bảo dù sao cũng chậm hơn, huống hồ pháp bảo này không phải của nàng.

Nàng đang định tế Thần Đàn, Trần Thực đã đuổi kịp, xoay người tung một quyền vào gáy nàng, phong bế huyệt Ngọc Chẩm.

Huyên Thánh nữ đang định Nguyên Anh xuất khiếu , một bàn tay khác của Trần Thực đã chụp lên đỉnh đầu nàng.

Huyên Thánh nữ ngã xuống đất, lăn lông lốc, lăn hơn mười trượng mới dừng lại.

Nàng vừa tức giận vừa xấu hổ: “Chẳng lẽ công pháp của ta có sơ hở ở bụng dưới, đỉnh đầu và Thiên Môn hay sao?”

Trần Thực đỡ lấy Bách Biến lô sắp rơi xuống đất, nhẹ nhàng đặt xuống.

Huyên Thánh nữ thấy vậy vừa ho ra máu vừa quan sát hắn, đột nhiên nói: “Ngươi sợ Bách Lý Mục! Ngươi đang trốn hắn! Ngươi sợ đối đầu trực diện với hắn! Trần Thực, ta đoán đúng không?”

Trần Thực liếc nàng một cái, không phủ nhận: “Đúng là ta sợ hắn. Hắn một chưởng đánh chết Ma Mộc, ta đã biết dù có dốc hết sức lực cũng không phải đối thủ của hắn. Ta đến hồ này, luôn tìm cách tránh hắn, không ngờ vẫn bị hắn đuổi tới đây.”

Ánh mắt Huyên Thánh nữ lộ vẻ khác lạ, kẻ này thật thà vậy sao!

“Vậy tại sao ngươi còn khiêu khích Bách Lý Mục?” Nàng hỏi.

“Nam tử hán đại trượng phu, thua người không thua trận.

Trần Thực cười nói, “Hắn là Thần Hàng cảnh, ta là Nguyên Anh cCảnh, ta đánh không lại hắn, nhưng ngoài miệng ta nhất định thắng hắn.”

Huyên Thánh nữ nén đau, nói: “Không ngờ ngươi lại là người thật thà như vậy.

Sắc mặt Trần Thực nghiêm nghị: “Bởi vì đây là Bạt Thiệt Địa Ngục, nói dối sẽ bị rút lưỡi. Lời ta nói, ngươi tin hay không?”

“…”

Huyên Thánh nữ vừa định lên tiếng, đột nhiên cảnh giác.

Trần Thực nghi hoặc nói: “Thánh nữ, ngươi có tâm sự gì sao?”

3.26690 sec| 2419.766 kb