Thủy Khẩu thôn, trong Hư Không đại cảnh của A Chuyết, Nguyên Thần nhìn về phương xa, sớm đã khóa chặt hướng đi của đám người Hề Tư mã. Hề Tư mã bị phục kích cũng không thể giấu được hắn.

“Thì ra đám người Sa bà bà vẫn luôn bảo vệ bốn phía.”

A Chuyết thầm nghĩ, “Khó trách gần đây trùng ong có vẻ bất an, cảm thấy có tội phạm bỏ trốn ở gần đây.”

Gã không lên tiếng, lặng lẽ thu hồi Nguyên Thần.

“A Chuyết!”

A Anh thẩm thẩm tay cầm dao phay, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Chàng theo ta vào nhà một chút, khai rõ ràng những năm nay rốt cuộc chàng đã làm chuyện tốt gì ở bên ngoài!”

A Chuyết cúi đầu, theo nàng vào nhà.

Trong nhà vang lên tiếng kêu thảm thiết của hắn, A Anh thẩm thẩm vẫn đang tra khảo bức cung.

Trần Thực cùng Kiều Hổ, Kiều Vĩ đứng ngoài sân, nghe động tĩnh, lòng đầy lo lắng.

A Chuyết không biết học được một thân bản lĩnh từ đâu, đương nhiên sẽ bị A Anh thẩm thẩm bắt đi thẩm vấn một phen.

“Mẹ đệ chưa từng đánh cha đệ tàn nhẫn như vậy.” Kiều Vĩ lo lắng nói.

Trần Thực cũng có phần lo lắng.

Hiển nhiên A Chuyết có rất nhiều chuyện giấu người nhà, lần này nếu không khai rõ e là không xong.

Qua một lúc lâu, Trần Thực đi theo xe ong của A Chuyết ra cửa. A Chuyết mặt mày hồng hào, không giống như bị thẩm thẩm đánh mà ngược lại giống như được ban thưởng.

Trần Thực lắc đầu, trong lòng oán trách thế giới của người lớn thật phức tạp, bản thân lo lắng cũng vô ích.

Đi sâu vào Đại Nam hồ, A Chuyết không còn che giấu nữa, từng con ong biến thành tà ma cao hơn một người, vỗ cánh bay lượn như đám mây đen, di chuyển cực kỳ nhanh chóng.

Xe ong hóa thành tọa giá của Phong soái Địa Phủ, chạy trong mây ong, du ngoạn khắp nơi.

“A Chuyết thúc thúc, thúc trở thành Âm soái như thế nào vậy?” Trần Thực hỏi.

A Chuyết đáp: “Nuôi ong.”

Trần Thực có phần khó hiểu, nuôi ong mà cũng có thể trở thành Âm soái ư?

A Chuyết nói: “Năm đó, lần cuối cùng ta và gia gia ngươi ra ngoài là xuống cõi âm tìm vong hồn của ngươi. Lần đó, hẳn là lần thứ ba xuống cõi âm.”

Trần Thực mở to mắt, A Chuyết thúc thúc cũng từng đi theo gia gia Trần Dần Đô xuống cõi âm tìm hắn?

“Hai lần trước xuống cõi âm, lão Trần đều đi một mình, ông ấy không muốn liên lụy chúng ta.”

A Chuyết nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi kể lại, “Lúc đó, ông ấy đại chiến một trận ở Tây Kinh, bị thương, lần đầu tiên xuống cõi âm không chuẩn bị kỹ càng, suýt nữa bỏ mạng ở đó. Lần thứ hai xuống cõi âm, ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng thực lực không đủ, không tìm được tung tích của ngươi. Lần thứ ba, ông ấy bất đắc dĩ phải tìm đến chúng ta. Chúng ta cùng đi, tổng cộng sáu người.” Lúc này, bầy ong bỗng trở nên kích động, vo ve om sòm, gào thét lao về một hướng.

Trong lòng A Chuyết khẽ động, nói: “Bọn chúng phát hiện tội phạm bỏ trốn, đang định truy bắt.”

Trần Thực nghe đến say mê, hắn không để ý đến tội phạm bỏ trốn mà chỉ quan tâm đến việc gia gia đã trải qua những gì trong những lần xuống cõi âm tìm mình, bèn hỏi: “Sáu người nào vậy?”

“Ngũ Đại Hồ Lục Quân Tử. Giáo đầu, người khắc bia, Thiên Hồ, Thanh Dương, Thần Bà và người nuôi ong trong nhóm Thiên Đình. Ta là người nhỏ tuổi nhất nên xếp cuối cùng. Đây là danh hiệu chúng ta tự đặt cho mình, người ngoài gọi chúng ta bằng biệt hiệu khác, đều không phải danh xưng gì tốt đẹp.”

A Chuyết nói, “Lần đó chúng ta xuống cõi âm, Sa bà bà mở đường. Bà ta được người đời gọi là Sưu Hồn La Sát, rất giỏi đánh nhau ở cõi âm nhưng ở dương gian thì không được. Bà ta đi khắp nơi tra khảo tiểu quỷ, tìm kiếm tung tích của ngươi. cõi âm cao thủ đông đảo, quỷ thần khắp nơi, nhưng lần chúng ta đi đó rất kỳ lạ, vậy mà không gặp bao nhiêu quỷ thần.” Trần Thực thầm nghĩ, nói: “Chẳng lẽ cõi âm đã xảy ra biến cố gì sao?”

A Chuyết gật đầu nói: “Quả thật đã xảy ra biến cố. Chúng ta nhìn thấy rất nhiều thi thể quỷ thần bị treo trên trời, móc câu xuyên qua cằm hoặc lồng ngực, từ trên cao rủ xuống.”

Trái tim Trần Thực đập mạnh hai cái.

Cõi âm xảy ra đại biến, rất nhiều quỷ thần bị xử tử!

Treo trên trời, móc câu xuyên qua cằm, đây là treo xác thị chúng sau khi xử tử hình!

“Chúng ta gặp phải cường địch ở cõi âm, một vị quỷ thần có sức mạnh vô thượng, thân thể hắn to lớn, gân cốt vô cùng cường tráng, giết quỷ thần dễ như trở bàn tay.”

Khóe mắt A Chuyết giật giật, hiển nhiên khi nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp năm đó, hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Ngay cả một cao thủ như hắn, khi đối mặt với vị quỷ thần có sức mạnh vô thượng kia vẫn sinh ra cảm giác bất lực tột độ.

“Chiêu thức của hắn ta chưa từng thấy bao giờ, chiêu chiêu quái dị, uy lực cực lớn, mục tiêu của hắn cũng không phải chúng ta mà là một nhóm quỷ thần khác. Chúng ta chỉ tình cờ xâm nhập vào khu vực giao chiến của bọn họ.”

Nói đến đây, A Chuyết dừng lại, lộ vẻ nghi hoặc, miệng phát ra tiếng vo ve kỳ lạ, gọi những con ong đang truy đuổi tội phạm bỏ trốn kia.

Bầy ong có phần do dự.

Trần Thực nhìn theo hướng bay của bầy ong, thấy một chiếc xe đang trôi nổi trên mặt hồ, chính là xe gỗ của hắn!

Xe gỗ bị Sa bà bà và Hắc Oa biến thành thuyền, trôi nổi trên mặt hồ. Chắc là bọn họ đi tìm Trần Thực, không ngờ lại bị bầy ong truy sát.

Ngũ Đại Quỷ Vương che phủ xe gỗ, che khuất tầm mắt của ong, lúc này xe gỗ mọc ra sáu cánh tay, đang điên cuồng chèo nước, định bỏ chạy khỏi nơi này. Nó còn há cái miệng to như chậu máu, thè lưỡi ra, đặt trong nước xoay tròn không ngừng, đẩy xe gỗ tiến lên!

Hắc Oa nằm ở đuôi xe, ra sức thổi khí xuống mặt nước, mong đẩy xe gỗ đi nhanh hơn một chút.

Chỉ có điều, gợn sóng trên mặt nước đã bán đứng bọn họ. Vừa rồi, những con ong kia lần theo chính gợn sóng để truy đuổi, suýt nữa đã bắt được bọn họ.

Ong nghe thấy tiếng gọi của Phong soái, cuối cùng cũng từ bỏ truy đuổi, vây quanh xe ngựa của Phong soái, vỗ cánh chui vào cõi âm, bay về phía phủ đệ của Phong soái.

Sa bà bà thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Ngũ Đại Quỷ Vương, nghiến răng nói: “Tiểu tử thối, tâm địa độc ác, không niệm tình chút nào!”

Trên xe ong, Trần Thực cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Thanh danh của Sa bà bà ở cõi âm không tốt, A Chuyết thúc thúc là Âm soái, ong dưới trướng đều là âm binh, khó trách lại truy bắt Sa bà bà.”

A Chuyết tiếp tục chủ đề vừa rồi, nói: “Chiến lực của vị quỷ thần vô thượng kia thật sự rất mạnh, chiến lực của những quỷ thần vây công hắn cũng cực kỳ kinh người, các loại pháp bảo lợi hại không thể tưởng tượng nổi va chạm trên không trung, chém giết lẫn nhau. Chúng ta chỉ ở trong chiến trường, chưa từng tham chiến mà đã cảm thấy bản thân có thể bị giết bất cứ lúc nào. Chúng ta chuẩn bị rút lui, xông ra khỏi chiến trường quỷ thần giao chiến này. Lúc đó, lão Trần nói, Tiểu Thập, ông ấy nhìn thấy Tiểu Thập!”

Trần Thực sững sờ, nói: “Gia gia nhìn thấy ta ư?”

A Chuyết do dự một chút rồi nói: “Ông ấy nói nhìn thấy ngươi. Lúc đó, ngươi đang đứng trên đỉnh đầu của vị quỷ thần vô thượng kia, thân hình nhỏ bé. Nhưng ta không nhìn thấy, lão Đỗ cũng không nhìn thấy. Bọn Thanh Dương, Thiên Hồ đều nói không nhìn thấy. Sau đó, chúng ta hoài nghi có lẽ lão Trần quá nhớ ngươi nên nhìn nhầm.” Trần Thực khẽ cau mày.

A Chuyết tiếp tục nói: “Lão Trần liều lĩnh xông vào trung tâm chiến trường, chúng ta cũng sốt ruột, bèn xông vào theo. Thực lực của những quỷ thần đó gần như đều mạnh hơn chúng ta, xông vào trong đó thật sự quá nguy hiểm.”

Bọn họ đi theo Trần Dần Đô, liều mạng chém giết, chống đỡ pháp thuật thần thông khủng bố cùng sự công kích của pháp bảo. Người khắc bia Đỗ Di Nhiên là người có thực lực mạnh nhất ngoài Trần Dần Đô nhưng cũng bị trọng thương!

Sa bà bà, Thiên Hồ, Thanh Dương, ai nấy đều bị thương nặng.

3.10017 sec| 2418.594 kb