Sau lưng tám người này đều có dị tượng hồn phách, Trần Thực chết đi sống lại, có năng lực nhìn thấu linh thể, nhưng lại thấy tám con rết to màu đỏ tươi, chân dài ngoằng, bò trên người họ.

Đầu rết úp lên đầu họ, thân rết dọc theo người họ trải dài ra sau, nhưng rết quá to, còn một nửa thân kéo lê trên mặt đất.

Theo bước chân của Bát Đại Kim Cương, những cái chân của hồn phách rết kéo lê trên mặt đất cũng bước theo.

Nhưng những cái chân của rết trên người Bát Đại Kim Cương lại bám chặt lấy thân thể họ, không hề nhúc nhích.

Trần Thực tùy tiện đặt cược, không quan tâm thắng thua, khóe mắt vẫn luôn chú ý đến Đỗ Thần Thủ.

Đỗ Thần Thủ cũng có dị tượng giống như những nhà cái khác, nhưng hồn phách của hắn lại là một con sâu trắng béo ú, trên lưng mọc đầy lông đen cứng, từng sợi một vô cùng sắc nhọn, trông hơi giống sâu róm, nhưng to hơn vô số lần.

Đầu nó màu xanh mướt, ở giữa có một đường rãnh, mắt rất to, chiếm gần hết đầu, trong mắt là mắt kép dạng lưới, hàng trăm con mắt phản chiếu mọi động tĩnh xung quanh.

Dưới mắt là hàm răng, còn to hơn đầu người, mọc đầy răng cưa.

Chân tay nó chia thành từng đốt, mỗi đốt đều có hai cái tay ngắn mũm mĩm ở một bên.

Số đốt như vậy, ước chừng có hơn ba mươi cái.

Nó nằm nhoài sau lưng Đỗ Thần Thủ, trên người mặc Kim Lũ y, những cái tay ngắn mũm mĩm chìa ra từ ống tay áo, trông rất buồn cười.

“Đừng nhìn hắn mãi!”

Con rối Yển Sư trong tai Trần Thực vội vàng nhắc nhở: “Ánh mắt của Đỗ Thần Thủ rất tinh tường, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng không qua được mắt hắn!”

Trần Thực nhỏ giọng nói: “Ta cứ thế đi qua, giết Đỗ Thần Thủ là được rồi chứ gì?”

Tư Đồ Ôn tức giận nói: “Ngươi đánh… đánh…”

Hắn chợt nhớ ra mình là Thiên Công của Thiên Đình, còn Trần Thực mới là Chân Vương, vội nuốt lại chữ “rắm” định nói, bảo: “Chân Vương, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc! Tu vi của ngươi mới chỉ là Kim Đan cảnh, chỉ một chiêu thôi thì không thể nào phá vỡ vòng bảo vệ của tứ đại kim cương, lại còn giết được Đỗ Thần Thủ! Chờ thêm chút nữa!”

Trần Thực tiện tay đặt số bạc vừa thắng ra ngoài, Đỗ Thần Thủ đi về phía này, dừng lại trước mỗi bàn cược một lát, xem xét tình hình thắng thua trên bàn.

Hắn còn nói nhỏ vài câu với nhà cái, hoặc vỗ vai nhà cái, hoặc thấy nhà cái thua thì vẫy tay gọi nhà cái mới đến.

Hắn chỉ cách bàn của Trần Thực một bàn cược!

Hắn đã tiến vào phạm vi hai trượng tư!

Khoảng cách này, Trần Thực chỉ cần dùng sức bật của bắp đùi là có thể đến ngay!

Tay Trần Thực hơi run, cúi đầu nhìn bạc trên bàn, Tư Đồ Ôn trong tai nói: “Chân Vương, tay ngươi đang run kìa, bình tĩnh nào… Ngươi lại thắng rồi, mau lấy tiền đi!”

Nhà cái dùng một cây thước gỗ gẩy số bạc trên bàn đến trước mặt Trần Thực, hắn đã thắng liên tiếp hai ván. Trước mặt Trần Thực đã có một đống bạc vụn, ước chừng một trăm lạng.

Bàn cược của hắn là cược số, trên bàn khắc các số từ ba đến mười tám, tổng cộng mười sáu số, cược trúng số sẽ được gấp sáu lần tiền cược.

Trần Thực hai lần đều cược vào số chín, hai lần xúc xắc đều ra “hai, hai, năm”, thành chín điểm, thế là ba lạng bạc biến thành một trăm lẻ tám lạng.

Trần Thực vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Đỗ Thần Thủ, tiện tay đẩy hết số bạc này ra, vẫn cược vào số chín.

Những người khác trên bàn cược xôn xao, nếu lần này xúc xắc vẫn ra chín, thì sẽ được hơn sáu trăm lạng, ở Khoái Hoạt lâm đây tuyệt đối là một số tiền không nhỏ!

Nhà cái lắc xúc xắc cũng cảm thấy áp lực, nhìn về phía Khí vận sư áo tím trong góc, mong hắn mau đến tước đoạt vận khí của tên nhóc này.

Khí vận sư kia cũng nhận thấy điểm khác thường ở đây, đứng dậy đi tới, quan sát vận khí của Trần Thực.

Đỗ Thần Thủ cũng bị kinh động, nhìn về phía này, bàn cược đã bị các con bạc vây kín mít, Trần Thực bị chặn ở giữa, trong lúc nhất thời gã không nhìn thấy mặt Trần Thực.

“Mở! Mở! Mở!”

Các con bạc cuồng nhiệt tột độ.

Nhà cái đầu gà thân người nắm chặt hộp xúc xắc, nghiến răng nghiến lợi, đột ngột mở hộp xúc xắc ra!

Hắn nhìn vào trong hộp, cả người run lên, hét to: “Hai, bốn, bốn! Mười! Là mười! Không phải chín!”

“Ái chà chà…”

Đám đông ồ ạt tản ra, nhao nhao rời khỏi bàn cược này, đi về phía những bàn khác. Vừa rồi bàn này có đến cả trăm người vây quanh, lúc này tản ra không khỏi va vào Đỗ Thần Thủ.

Tứ đại kim cương lập tức đẩy đám đông ra, không cho ai đến gần Đỗ Thần Thủ, nhưng con bạc quá đông, lại toàn là khách, họ cũng không dám làm càn.

Vẫn còn không ít người vây quanh bàn cược này, muốn thử vận may xem có thể thắng được nhờ vận thế của Trần Thực hay không, còn cô gái bị Trần Thực nhét bạc vào ngực lấy bạc ra, đặt lên bàn cược, hai mắt sáng rực, hét lớn: “Cược chín!”

Trần Thực đi theo đám đông ra ngoài, trong tai nghe thấy tiếng Tư Đồ Ôn: “Mau rời khỏi đây, chúng ta còn có cơ hội!”

Trần Thực đi theo đám đông đến bên cạnh một trong Bát Đại Kim Cương, người này đưa hai tay ra chặn đám đông lại, bỗng nhiên Trần Thực chui qua nách hắn, xoay người bước lên, tay trái nắm chặt, trong nháy mắt xoay người đã tung cú đấm trúng gáy Đỗ Thần Thủ!

Huyệt Ngọc Chẩm sau ót chính là nơi thần hồn xuất khiếu, nếu phong bế nơi này, có thể phong bế thần hồn, thần thai, khiến thần hồn của tu sĩ không thể xuất khiếu.

Trần Thực xuất quyền đánh trúng ót Đỗ Thần Thủ, chui qua nách một tên Kim Cương khác, đi ra khỏi sòng bạc.

Lúc hắn đi ngang qua cửa, bốn tên Kim Cương canh giữ cửa nhìn hắn, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoảng hốt, hiển nhiên đã nhận ra thân phận Trần Thực.

Trần Thực thấy ánh mắt của bọn chúng, biết thân phận mình đã bại lộ, nhưng hắn đã ra khỏi sòng bạc.

Giọng Tư Đồ Ôn truyền đến: “Phải, mau rời đi! Ta biết Đỗ Thần Thủ có một ả nhân tình, lúc hắn ngủ với ả ta, tám tên Kim Cương kia chắc chắn sẽ không ở bên cạnh. Ngươi hãy trốn dưới gầm giường…”

Trần Thực lắc đầu: “Thiên Công, Đỗ Thần Thủ đã chết rồi.”

“Chết rồi?”

Tư Đồ Ôn sững sờ: “Chết khi nào?”

“Ngay lúc nãy.”

Trần Thực đi vài bước ra khỏi Khoái Hoạt lâm, biến mất trong bóng đêm.

Hai tên Kim Cương đuổi theo, tế Nguyên Anh, mắt bắn ra thần quang, hào quang như cột sáng, tìm kiếm khắp nơi, hai tên Kim Cương khác thì xông vào sòng bạc tìm Đỗ Thần Thủ.

Đỗ Thần Thủ đứng tại chỗ, mặt mỉm cười, đang đưa tay lên sờ sau ót.

Hắn cảm thấy có thứ gì đó đụng vào sau ót mình.

Hắn sờ sau ót, sờ thấy xương sọ mềm nhũn.

Trong lòng hắn kinh hãi: “Ta cẩn thận cả đời, vậy mà vẫn trúng chiêu…”

Tuy ót hắn vẫn giữ nguyên hình dạng, nhưng tất cả xương cốt sau ót đều bị đánh nát vụn, óc não cùng thần hồn, Thần Thai, tất cả đều bị Trần Thực xoay người xuất quyền như roi đánh nát!

Trên mặt Đỗ Thần Thủ vẫn giữ nụ cười, thi thể ngã về phía trước.

3.74196 sec| 2414.93 kb