Ả không biết vì sao Lỗ Ban môn lại ám toán mình ở đây, nhưng đã động thủ rồi, vậy thì phải dốc toàn lực chiến đấu, không hỏi nguyên nhân!
Ngay lúc ả thi triển Thất Chuyển Thất Biến Vũ Thiên Công, vị khách đội nón rộng vành kia cũng lao xuống từ trên cầu, đạp nước lao tới với tốc độ cực nhanh.
Vị khách đội nón rộng vành kia vận chuyển công pháp, chỉ thấy một viên Kim Đan như trăng sáng từ từ bay lên khỏi mặt sông, chiếu sáng hai bên bờ kênh.
Tiết di nương giật mình, cảm thấy có phần quen thuộc.
Kim Đan như trăng sáng treo trên đầu cầu.
Bảy vị Thiên nữ hiện ra từ trong trăng sáng, bay qua không trung, tay áo phấp phới, tựa như tiên nữ hạ phàm, cử chỉ uyển chuyển, như muốn bay về trời.
Thất Chuyển Thất Biến Vũ Thiên Công!
Tiết di nương chấn động, có phần luống cuống, không ngờ người đội nón rộng vành kia cũng thi triển Thất Chuyển Thất Biến Vũ Thiên Công!
Bộ công pháp này, rõ ràng là công tử đã truyền cho ả!
Ả làm bà mối, giúp một người bạn ở Tây Kinh của công tử quyến rũ một vị phu nhân quyền quý, hai người hoan hảo, lập được đại công cho công tử.
Công tử rất tán thưởng ả, nên mới truyền bộ công pháp này cho ả.
Thất Chuyển Thất Biến Vũ Thiên Công có tác dụng phân hóa nguyên thần, tu luyện đến mức cao nhất thì khí huyết cuồn cuộn tràn ra ngoài, kết hợp với thần niệm, hình thành bảy vị Thiên nữ bên ngoài cơ thể, tạo thành Vũ Thiên đại trận, sở trường lấy yếu thắng mạnh!
Khi truyền thụ công pháp này cho ả, công tử có nói, tuy rằng công pháp này không đầy đủ nhưng đã là huyền công hiếm có trên đời, không thua kém tuyệt học gia truyền của mười ba thế gia là bao.
Hơn nữa, công tử đã cố gắng bổ sung công pháp này, tuy không bằng Vũ Thiên Công chân chính, nhưng hiện tại Vũ Thiên Công đã thất truyền, thứ ả có được đã là chân truyền! Giờ phút này Tiết di nương đột nhiên nhìn thấy đối phương thi triển Vũ Thiên Công, tâm thần đại loạn, Vũ Thiên Công của ả kém hơn rất nhiều so với Vũ Thiên Công của đối phương! Bảy vị Thiên nữ do khí huyết của ả tạo thành giống như kỹ nữ được chọn ra từ hẻm Yên Chi, còn bảy vị Thiên nữ của đối phương mới thật sự là tiên nữ hạ phàm! Chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao chiến.
Trên mặt sông, dưới ánh trăng, tiên khí bồng bềnh, tiên nữ bày trận, Cửu Sắc y lóa mắt, dải lụa bay múa, tuy là trận pháp giết người, nhưng lại vô cùng đẹp mắt.
Mặt nước Vận Hà lúc lên lúc xuống theo Vũ Thiên Công.
Lúc nước dâng, mặt nước cao hơn bờ hơn mười trượng, nếu đổ xuống, e rằng nhà cửa hai bên bờ sẽ bị cuốn trôi, chìm trong biển nước!
Lúc nước rút, đáy sông dài hàng chục trượng lộ ra, có thể nhìn thấy cả những con thuyền đắm và đám cá đang vùng vẫy trên đáy sông.
Có thể thấy uy lực của pháp thuật của hai người mạnh mẽ đến mức nào!
Nhưng lần giao chiến này đến nhanh mà đi cũng nhanh!
Tiết di nương nhận ra tuy rằng công pháp của đối phương tinh diệu hơn, chiêu thức cũng ảo diệu hơn ả rất nhiều, nhưng pháp lực lại kém xa ả, đang định nhân cơ hội dùng Nguyên Anh diệt trừ đối phương, bỗng nhiên thấy bảy vị Thiên nữ của đối phương hợp lại làm một, chỉ thẳng vào mi tâm ả!
Ả điều khiển Nguyên Anh nghênh chiến.
Nguyên Anh của ả đâm vào Thiên nữ khiến Thiên nữ tan biến, Tiết di nương mừng thầm: “Cho dù công pháp của ngươi tinh diệu hơn ta, nhưng tu vi không bằng ta thì làm gì được ta?”
Nhưng ngay khi Thiên nữ tan biến, Nguyên Anh của ả đã bị bàn tay của người đội nón rộng vành chặn lại.
Người đội nón rộng vành dùng ngón giữa và ngón áp út tay phải kẹp đốt ngón cái, ngón út và ngón trỏ duỗi thẳng, tư thế này giống như Bắc Cực Đại Đế giáng trần, kết ấn dẫn động tất cả dương lôi trên thế gian, giấu dương lôi trong lòng bàn tay!
Nguyên Anh của Tiết di nương cao khoảng một thước, đâm thẳng vào Ngũ Lôi Pháp của đối phương!
Một ấn này, Thiên lôi, Địa lôi, Thủy lôi, Long lôi, Xã Lệnh lôi cùng lúc bộc phát, tiếng sấm của năm loại dương lôi vang lên liên tiếp!
Quần áo trên người Nguyên Anh của Tiết di nương bị phá hủy hoàn toàn, thân thể bị đánh thủng, gần như bị hủy hoại một nửa, ả không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, khí tức suy yếu.
Người đội nón rộng vành chỉ một ngón tay, một luồng thủy kiếm bay ra từ mặt sông, kèm theo chỉ lực xuyên qua trán Tiết di nương!
Thủy kiếm bay ra hơn trăm trượng rồi mới biến mất.
Nước sông đang dâng cao hơn mười trượng mất kiểm soát, sắp nhấn chìm nhà cửa hai bên bờ, người đội nón rộng vành kia kết kiếm chỉ, liên tục điểm ra, vẽ bùa trên không trung, từng tấm Định Thủy phù phát ra ánh sáng vàng kim, treo trên mặt sông, nước sông lập tức hạ xuống, mặt sông phẳng lặng như gương. Dòng nước ở thượng nguồn và hạ nguồn đều vô cùng yên tĩnh, không hề có gợn sóng, những con cá trong nước bị hất tung lên rồi rơi xuống, lúc này nước đột nhiên trở nên yên ả, chúng lại có phần không quen, không khỏi kinh hãi.
Trên mặt nước chỉ còn lại một động tĩnh duy nhất, đó là thi thể của Tiết di nương đang chìm xuống.
Nhưng thi thể ả rơi xuống sông, cũng không hề khuấy động chút gợn sóng nào, dưới tác dụng của Định Thủy Phù, thi thể ả dần chìm xuống đáy sông, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này, vị khách đội nón lá đã bước lên Tỉnh Sư kiề, chủ quán mì đã trụng xong mì, nữ chủ quán vừa bưng ra bàn.
Vị khách ngồi xuống, lấy từ trong ống đũa ra một đôi đũa, tranh thủ lúc mì còn nóng húp sột soạt, ăn ngon lành.
Một tên Yển Sư khác thì đang kéo lê thi thể ba nữ Man Linh xuống gầm cầu, sau đó xách thùng nước đi lấy nước, rửa sạch vết máu trên mặt cầu.
Một bát mì khác cũng đã xong, tên Yển Sư chủ quán bưng bát mì, đặt trước mặt con chó trong bóng tối.
“Đừng có đặt ở đó, ngươi đặt xuống đất, Hắc Oa không ăn đâu.”
Vị khách bỏ nón lá xuống, lộ ra khuôn mặt Trần Thực, nói: “Tư Đồ môn chủ, ngươi đặt bát lên bàn. Với lại, thêm thịt vào, Hắc Oa thích ăn thịt, không ăn nhiều mì lắm đâu.”
Yển Sư chủ quán kinh ngạc nói: “Con chó này lắm chuyện thật.”
Con chó trong bóng tối liếc hắn một cái, tên Yển Sư không bị ảnh hưởng, dù sao chân thân cũng không ở đây, muốn ảnh hưởng đến tư duy chân thân của hắn rất khó.
Nhưng tên Yển Sư vẫn nghe theo lời vị khách, bưng bát lên đặt trên bàn, lại thêm vào mấy lạng thịt bò, có phần xót ruột nói: “Mấy lạng thịt bò này, quán có thể bán được một trăm bát mì sợi đấy!”
“Thôi nào, cũng không phải là không trả tiền.”
Trần Thực nói: “Mau ăn đi, ăn no rồi còn đến Khoái Hoạt lâm!”
Bọn họ nhanh chóng ăn xong, đứng dậy xuống cầu.
Càng nhiều Yển Sư đi tới, rửa sạch sẽ mặt cầu, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Trần Thực ăn no, chỉ cảm thấy người nóng bừng, đi theo tên Yển Sư đến Khoái Hoạt lâm ở phía bắc thành, nơi đây đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, rất nhiều tú sĩ đứng trong Khoái Hoạt lâm, ba đến năm bước chân lại có một người, sau đầu có Thần Đàn chiếu sáng, khiến xung quanh sáng như ban ngày.
Những tú sĩ này, ăn mặc chỉnh tề, là các tú tài trong thành, do Đỗ Thần Thủ ở Khoái Hoạt lâm mời đến làm tay sai.
Bài cửu, xúc xắc, mạt chượt, bài lá, những trò đỏ đen này là náo nhiệt nhất.
Mỗi một sòng bạc đều có một nhà cái, có kẻ mọc sáu cánh tay, trần trùng nửa người trên, tay cầm những bát xúc xắc khác nhau, lắc lộc cộc, các con bạc xung quanh lớn tiếng la hét, bầu không khí vô cùng cuồng nhiệt.
Trần Thực nhìn kỹ, thấy nhà cái kia tuy bề ngoài là hình người, nhưng linh hồn lại là đầu châu chấu màu xanh lục, trên đầu có hai cái râu dài, cao hơn người thường hai ba cái đầu, con ngươi là mắt kép của châu chấu, trên người mặc quần áo sặc sỡ của loài người, sáu cánh tay cũng đều là tay châu chấu, múa may không ngừng, vô cùng linh hoạt.
Hắn giật thót mình: “Ai nói Đỗ Thần Thủ nhất định là người? Biết đâu Đỗ Thần Thủ, có khi không phải người? Tịch Chiếu Thần Biến Quyết của hắn sẽ ra sao đây?”
—
45
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo