Trong thôn vốn yên bình, đột nhiên dậy sóng, người nhà Sở Đại Xuyên đến rồi, khóc không ngừng được, nhất là vợ con ông, đều không thể chịu đựng tin dữ này, việc khiến Sở Từ không nghĩ tới chính là, rất nhiều người trong thôn đang ở cạnh giếng liền nôn mửa, có người nói, vốn dĩ người trong thôn cũng không dùng cái giếng này, trước đây nước bên trong giếng đều màu đen, rất bẩn, cũng không biết tự nhiên ở đâu ra, nước trong giếng này bỗng nhiên trở nên rất sạch sẽ, người trong thôn sẽ tới nơi này xách nước giặt quần áo, làm cơm, uống, người trong thôn nói nước trong giếng này so với nước máy đều sạch sẽ, liền như vậy, một truyền mười mười truyền trăm, không ít người trong thôn đến xách nước, ai ngờ Sở Đại Xuyên đã sớm chết ở trong giếng này, vừa nghĩ đến, mọi người từng uống nước, đều là nước ngâm thi thể Sở Đại Xuyên.
Bầu không khí trong thôn đột nhiên rất nặng nề.
-
Sở Từ không có vấn đề gì, người nhà họ Sở cũng yên tâm, về đến nhà, Điền Tam Thải cau mày nói: "Sở Từ, sau này không cho phép con làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, con nói xem, nếu như con có mệnh hệ gì, cha mẹ làm sao bây giờ?"
"Đúng đấy! Sở Từ à, cha cùng mẹ con chỉ có mình con là con gái, nếu như con có chuyện, chúng ta cũng không sống nổi đâu!" Sở Minh Giang cùng Điền Tam Thải đều lo lắng cho con gái.
Sở Trạch Vũ cùng Sở Minh Phi ở bên cạnh, nghĩ đến cũng sợ hãi một trận, cũng may, hai người đều biết thực lực của Sở Từ, không lo lắng giống như Điền Tam Thải vậy.
Lần này bọn họ về quê, vẫn là ở ngôi nhà cũ, nhà là nhà lầu, nhưng bởi vì lâu không có ai ở, đã mốc meo đi nhiều, Điền Tam Thải mới vừa quét tước xong, nghe nói Sở Từ rơi xuống nước liền chạy đi xem, bây giờ đã thấy Sở Từ không có chuyện gì, liền tiếp tục bận rộn, lấy chăn trải ra.
Ngưu đại sư nghe tin cũng tới xem một chút, hai người đã lâu không gặp, Sở Từ nhìn ông rất thân thiết, đánh giá một hồi, cười nói: "Ngưu đại sư, cái bụng này lại lớn hơn rồi, mặt cũng lớn hơn một vòng nha, gần đây chắc là ăn không ít rồi!"
Ngưu đại sư cười ha ha, nói: "Lại còn không à! Nhờ phúc của con, chùa của chúng ta hương hỏa rất tốt, đặc biệt là túi thơm con cho, bán được không ít tiền, bữa bữa đều có đùi gà ăn, lại có thể không tốt sao?"
Sở Từ bật cười, hai người trò chuyện một chút, Sở Từ liền giúp Điền Tam Thải dọn dẹp phòng, căn nhà vừa mới được dọn dẹp xong, liền thấy một chiếc xe thể thao đứng ở cửa nhà.
Điều kiện ở nông thôn khẳng định là chẳng tốt đẹp gì, mặc dù hiện tại có rất nhiều gia đình có nhà lầu, nhưng nhà lầu vẫn mang nặng vẻ quê mùa, trông thế nào cũng là đất, hơn nữa cửa nhà cũng đều dính đầy bùn đất, loang loang lổ lổ, xung quang nếu không phải là đất ruộng thì cũng là mương máng, nói chung nhìn thế nào cũng là nông thôn! Trong nhà mấy người chung quanh cũng có không ít xe, nhưng phần lớn là xe nội địa, nếu xe có giá năm mươi vạn, đã được coi như là xe sang rồi, nhất định có thể thu hút người cả thôn đến vây xem, bây giờ, lại có một chiếc xe thể thao này đứng trước cửa nhà Sở Từ, Sở Từ đứng từ lầu hai nhìn, chỉ cảm thấy chiếc xe này cùng hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn không hợp, đặc biệt là màu sơn là màu xám bạc, khiến cái thôn này hoàn toàn đạt được tiêu chuẩn của thần tượng rồi.
Điền Tam Thải ra ngoài nhìn, kinh ngạc nói: "Tiểu Lục? Sao con lại đến đây?"
Vẻ mặt Lục Cảnh Hành lạnh băng, cau mày hỏi: "Con nghe nói Sở Từ xảy ra vấn đề rồi?"
Điền Tam Thải ngẩn ra, "Nghe ai nói?"
"Sở Trạch Vũ gọi điện cho con, nói Sở Từ rơi xuống nước."
Sở Trạch Vũ nghe được động tĩnh cũng đi ra, thấy Lục Cảnh Hành, ký ức của bản thân mới bừng tỉnh, mơ hồ nhận ra hình như là anh ta có gọi một cuộc điện thoại cho ai đó! Hẳn là, giống như, dường như đã gọi nhỉ? Sở Trạch Vũ bỗng nhiên ý thức được mình đã gây chuyện rồi, lúc này ngượng ngùng cười:
"À… cái đó, nhưng tôi không có nói xạo nha, vừa nãy em gái tôi thực sự rơi xuống nước mà, cái kia giếng nước sâu đến hai, ba mươi mét đó! Em gái xuống đó tới hơn nửa tiếng không lên, chúng tôi đều sợ đến gần chết, cảnh sát đều đến rồi!"
Lục Cảnh Hành sợ hãi vô cùng, nhíu mày nói: "Cô ấy đâu rồi?"
Sở Từ nghi hoặc từ trên lầu đi xuống, vừa xuống hết cầu thang liền bị Lục Cảnh Hành ôm chặt lấy, bất ngờ, tất cả người trong nhà đều cúi đầu, có người chế nhạo, có người giống như xem hài kịch, có người cúi đầu ho khan, nói chung. . . Đều theo dõi hai người bọn họ, một bộ hài kịch đầy cảm xúc.
Sở Từ bị Lục Cảnh Hành ôm rất chặt, hơi đỏ mặt: "Cái gì. . . Mọi người đều ở đây, hay là chúng ta đi trên lầu nói chuyện?"
Bên kia Sở Trạch Vũ đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh, Lục Cảnh Hành ôm Sở Từ, rốt cục trái tim anh cũng nhẹ nhõm rồi, anh thật sự đã bị dọa phát sợ rồi, cái tên Sở Trạch Vũ này nói chuyện chỉ có một nửa, trực tiếp gọi điện thoại cho anh, bắt máy lên liền nói: "Sở Từ rơi xuống nước rồi! Không tốt rồi!"
Chỉ nghe một chút, cũng nhận ra là thực sự không tốt rồi! Khẳng định là chuyện lớn rồi! Phải biết rằng, người bình thường chỉ vào lúc mà không có ai giúp mới nói mấy câu như thế, Lục Cảnh Hành làm sao còn tinh thần làm chuyện khác chứ? Lập tức bỏ hết mọi chuyện, nhanh chóng lái xe chạy đến, suốt quãng đường, hắn đều vô cùng thấp thỏm, rất sợ Sở Từ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rơi xuống nước hơn nửa tiếng đồng hồ? Dù có là quán quân bơi lội cũng không thể trụ lâu như vậy, Sở Từ không sao chứ? Có khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không? Lục Cảnh Hành quá quá lo lắng rồi, dọc đường vượt luôn đèn đỏ mà đi.
Mãi đến tận khi nhìn thấy Sở Từ, trái tim anh mới hoàn toàn thả lỏng.
Không người nào có thể lý giải được tâm trạng của anh, Lục Cảnh Hành vuốt gáy Sở Từ, thở dài nói: "Từ nay về sau đừng dọa anh nữa, trái tim anh không tốt đâu, thật sự không chịu được sự hù dọa này đâu."
Sở Từ thật bối rối, cô tuyệt đối không nghĩ tới Lục Cảnh Hành lại về đây, lại nói Lục Cảnh Hành không phải đang đóng phim sao? Không phải đang bận rất nhiều việc sao? Không phải vừa phải làm đạo diễn, lại phải làm diễn viên sao? Sao lại bỗng nhiên chạy tới đây?
"Không phải. . . Ai nói với anh là em có chuyện vậy?"
Lục Cảnh Hành không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn về phía Sở Trạch Vũ, Sở Trạch Vũ đang vui vẻ quay phim chụp hình, đột nhiên ngưng lại, lúc này cười ngượng ngùng:
"Ha ha, nói như thế nào đây, em gái bé bỏng à, anh trai này không phải cố ý đâu nha, không phải là anh rất quan tâm em sao? Thực sự không biết gọi điện thoại cho ai, liền gọi cho Lục Cảnh Hành thôi."
Lục Cảnh Hành cau mày: "Sau đó, tôi gọi điện lại cho anh, nhưng anh lại không nghe máy."
"Trong thôn bỗng mất sóng, ở nông thôn mà, hẳn anh phải biết chứ, tín hiệu không ổn định đó mà."
Sở Từ không nghĩ tới, chuyện lại náo loạn đến vậy, cũng không nghĩ tới Lục Cảnh Hành lại lái xe chạy đến như vậy, cô vốn không muốn khiến người khác quan tâm, vừa nhìn ra ngoài, thầm nghĩ, sợ là chạy không được rồi, quả nhiên, người trong thôn nhìn thấy cái xe sang trọng này, đều qua nhà cô, vây lại rất náo nhiệt, một đám người đứng ở cửa cắn hạt dưa, mọi người đều chỉ chỉ chỏ chỏ cái xe này.
"Xe này không ít tiền đâu nhỉ? Chắc phải một triệu nhỉ?"
"Tôi xem nào! Xe này tôi chỉ thấy qua trong ti vi thôi! Màu sắc thật là đẹp mắt! So với xe nội địa đúng là không cùng đẳng cấp!"
"Các người thật sính ngoại nha, xe ngoại thì có gì tốt chứ hả? Phải ủng hộ hàng nội địa chứ!"
"Xe này là của bạn trai Sở Từ sao? Trời ạ! Đúng là có tiền mà!"
"Người ta là minh tinh, chắc chắn là nhiều tiền rồi!"
-------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo