Dương Duyệt vạn lần không nghĩ tới tất cả là vì cái bô này, chỉ treo cái bô trên cửa sổ liền phạm vào kiêng kỵ của người khác?

"Nhưng mà, Sở Sở đại đại! Không đúng! Căn nhà đối diện không có ai ở, làm sao tôi có thể làm ảnh hưởng đến phong thuỷ nhà người ta được chứ?"

Sở Từ cười khô khan: "Ai nói không có? Chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi."

Hiểu ý cô ấy, Dương Duyệt run lên một cái, căn nhà đối diện thuộc bảo hộ của chính quyền, trước giờ luôn khóa như vậy, cũng không cho ai tới tham quan mà cũng không đưa vào sử dụng, cho tới nay, chỗ đó đều không có ai ghé đến, mặt khác các cửa sổ cũng đều đóng chặt, chỉ có cửa sổ đối diện nhà Dương Duyệt là mở, mỗi ngày ánh mặt trời chiếu vào, đáp đúng vào chỗ đặt chiếc ghế bập bênh, lúc còn bé Dương Duyệt từng thấy cái ghế ấy tự mình đung đưa, nhưng nói ra thì người lớn đều không tin, sau này lớn lên, thì không thấy nữa.

Dương Duyệt sợ hết hồn, trốn sau lưng Sở Từ, theo cách Sở Từ nói, có một con ma ở căn nhà đó! Chẳng lẽ chính là Lão thái thái tóc trắng mặc sườn xám kia? Dương Duyệt không dám hỏi nhiều, xin Sở Từ cho cái bùa bình an treo cửa sổ để bảo đảm.

-

Sở Từ biết cô ấy không kiếm được nhiều tiền, liền không nhận, chỉ cần Dương Duyệt làm một việc thiện là được, Dương Duyệt nghĩ đến việc có ma ở căn nhà đối diện, cô sợ hãi, tự nhiên không dám phản đối, lập tức nói cuối tuần sẽ ra ngoài làm tình nguyện.

Rời khỏi nhà Dương Duyệt, Lục Cảnh Hành đang định lái xe đi, Sở Từ bỗng nhiên cười nói:

"Anh ở trong xe chờ em, em qua căn nhà đó xem một chút."

Lục Cảnh Hành cau mày:

"Anh đi cùng em."

"Không cần, anh còn vai trò quan trọng hơn."

Sở Từ dừng một chút, nhìn Lục Cảnh Hành có vẻ nghi ngờ nói: "Đỡ em leo vào đó!"

Sở Từ đạp tay Lục Cảnh Hành leo lên tường bao quanh căn nhà, rồi trèo vào trong biệt thự, cô đi vào, Lão thái thái liền ngồi dậy, không thể tin được hỏi: "Cô có thể nhìn thấy tôi sao?"

Sở Từ không trả lời mà hỏi lại: "Lâu như vậy rồi, sao bà không đi đầu thai?"

Lão thái thái này rõ ràng đã chết rất nhiều năm rồi, kỳ quái là, bà vẫn nằm trên chiếc ghế bập bênh này, mặc dù thức dậy, cũng không rời khỏi nó, có thể thấy được, là do Lão thái thái không có cách nào rời khỏi nơi này, vì lẽ đó Sở Từ mới thấy tình huống này lạ lùng, bình thường thì như vậy là bị nhốt rồi.

Lão thái thái nở nụ cười: "Tôi đúng là đã chết từ rất lâu rồi, ngày ấy, bình thường như mọi ngày, nắng tốt, chiếu vào từ cửa sổ này, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, mặt trời lười biếng, còn tôi lại nằm nhắm mắt trên chiếc ghế bập bênh này, không hiểu sao lại có trực giác, tôi sẽ sống không lâu, không nghĩ rằng lại thành sự thật, cùng ngày đó tôi chết, lúc đó thời thế hỗn loạn, con gái tôi đã chết sớm, chồng tôi cũng chết, thì tôi sống một mình ở đây, thường ngày cũng rất ít đi ra ngoài, hàng xóm cũng không biết tôi đã chết rồi, mãi đến khi cả cơ thể tôi chỉ còn lại bộ xương trên ghế này mới có người phát hiện, kỳ quái là, chẳng hiểu sao, tôi không cách nào rời khỏi cái ghế này được, một bước cũng không được, cứ như vậy tôi bị mắc kẹt ở đây, rất rất nhiều năm."

Nụ cười của Lão thái thái phảng phất nét cô đơn, Sở Từ khó có thể tưởng tượng được năm tháng dài đằng đẵng như vậy, bà lại bị mắc kẹt ở cái ghế đến bây giờ, làm sao chịu nổi chứ.

"Bao nhiêu năm qua không ai có thể nhìn thấy bà sao?"

"Cũng có nha, đều là mấy người bạn nhỏ, nhìn thấy tôi liền về nhà kể cho người lớn, nhưng người lớn, bọn họ căn bản đều không tin, tôi cũng không muốn làm người khác sợ."

Sở Từ gật đầu, nhìn quanh cái ghế bập bênh đã nhốt bà một hồi, cũng kỳ quái thật, nhiều năm như vậy, bên trong căn nhà vẫn y nguyên như lúc đầu, vị trí của ghế bập bênh cũng không thay đổi, Sở Từ lại nhìn chằm chằm bà một hồi, cau mày nói: "Chiếc đồng hồ quả quýt trên cổ bà từ đâu mà có vậy?"

Lão thái thái lấy đồng hồ quả quýt ra, nói: "Đây là do chồng tôi tặng, bên trong có ảnh tôi và ông ấy chụp chung, đây là vật may mắn của tôi, từ khi đeo đồng hồ quả quýt này, tôi đều tai qua nạn khỏi, bởi vậy, tôi vẫn luôn mang theo, mãi đến lúc chết, đồng hồ quả quýt này cũng không rời khỏi tôi một ngày nào."

Sở Từ nhìn chằm chằm đồng hồ quả quýt một lát, bỗng nhiên nói: "Bà thử mở đồng hồ quả quýt ra xem sao."

Đồ vật quỷ ám đều không có thực thể, nói là mở đồng hồ ra, nhưng vốn cũng do ý niệm của bà ta điều khiển mà thôi, Lão thái thái mở mặt sau của đồng hồ ra, lúc này mới phát hiện sau nắp lưng của đồng hồ có một cái hình Bát Quái nhỏ, hình Bát Quái này bằng kích cỡ của đồng hồ, được khắc bên trong nên bên ngoài hoàn toàn không ai nghi ngờ gì, nếu không mở đồng hồ ra như thế, căn bản là không có cách gì nhìn thấy được, mà công nghệ chế tác đồng hồ từ nhiều năm trước đã vô cùng phát triển, khi đó chế tác đồng hồ thủ công dùng đến một, hai trăm năm vẫn rất chính xác, Lão thái thái rất yêu quý chiếc đồng hồ quả quýt này, mà đồng hồ cũng không hư hay chạy sai gì để mà đem đi sửa, cho tới giờ bà vẫn không biết chuyện này.

"Chẳng lẽ nguyên nhân là từ cái đồng hồ này sao?"

Sở Từ cười gật đầu: "Vâng, cũng bởi vì cái đồng hồ này, khi bà chết, mang theo đồng hồ quả quýt, chẳng khác nào bị hình Bát Quái này đè lên, bởi vậy hồn phách không cách nào rời đi được, tôi sẽ giúp bà làm phép, để bà đi đầu thai."

Lão thái thái bất giác thở dài, làm sao bà biết được, sở dĩ bà vẫn cảm thấy may mắn, là do lúc trước, chồng bà tìm người chế tác đồng hồ đeo tay, nói họ khắc hình Bát Quái bên trong, hình Bát Quái có công hiệu như bùa hộ mệnh, nên bà luôn xem đồng hồ là vật may mắn, không biết tất cả mọi chuyện và chiếc đồng hồ này đều không có bất kỳ quan hệ gì.

Sở Từ lấy trâm gài tóc ra, làm phép đơn giản cho Lão thái thái, rồi đốt một tấm bùa, thầm đọc thần chú, rất nhanh, thân ảnh của Lão thái thái liền biến hóa, bây giờ bà có thể tùy ý di chuyển, Lão thái thái cảm giác được linh hồn đang bị triệu hồi, bà cười nói: "Cô đã giúp tôi, để cảm ơn, tôi cần phải nhắc nhở cô một câu."

Sở Từ khẽ nhíu mày, không chớp mắt nhìn chằm chằm bà.

"Người quen cũ vẫn đang tìm cô, phải cẩn thận!"

Sở Từ không lên tiếng, lẳng lặng nhìn bà biến mất, lời cuối của Lão thái thái là có ý gì?

Lần trước, chuyện ông chủ của hàng bánh rán nói, cơ bản, cô cũng thấy khó hiểu, chuyện bọn họ nói là cùng một chuyện sao?

Người quen cũ là ai?

Kiếp này hay là kiếp trước?

Sở Từ nghĩ ngợi, trèo ra khỏi biệt thự, Lục Cảnh Hành liền ôm cô xuống.

-

Sau đó là ngày ghi hình “Huyền học đại chiến”, thấm thoắt, “Huyền học đại chiến” mùa một cũng gần kết thúc, Tiểu Duy nhắn tin, mùa này còn hai kỳ, hi vọng cô tham gia đủ, ở lại đến khi kết thúc chương trình, lại cùng có thể ghi hình tiếp, tạo nên một kết thúc hoàn hảo cho mùa một.

Trời vừa sáng, Lục Cảnh Hành mua điểm tâm và đưa Sở Từ đi đến trường quay, trước khi xuống xe, Sở Từ cười nói: "Muốn đến chỗ ghi hình xem không?"

Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Phim “Thiên tài nữ thần đoán mệnh” đang chờ anh quay, còn cơ hội tốt như vầy, vẫn nên để cho Sở Thần biểu hiện!"

Sở Từ bật cười, trang điểm nhẹ và đeo mặt nạ, bắt đầu ghi hình.

Mấy vị thiên sư chào hỏi nhau, Tả Thiên làm mở màn đơn giản, rồi tiết mục liền bắt đầu, vẫn là ở nhà gỗ nhỏ, vẫn là người ủy thác thực tế, mọi người ngồi quanh cái bàn gỗ, chờ người ủy thác tới.

Điều Sở Từ không nghĩ tới là, người ủy thác lại là một người phụ nữ mang thai.

"Tôi tên Dương Hiểu Cầm."

-------------

0.46849 sec| 2420.297 kb