Sau đó, Lục Cảnh Hành lại dẫn bọn họ đi dạo một chút, bởi vì anh và Sở Từ đã hoàn toàn công khai, hai người bọn họ cũng không kiêng kỵ, trên đường gặp phải người đi đường muốn chụp ảnh cũng rất phối hợp.
Nhờ đó, chỉ sau có một bữa cơm, trên weibo tràn ngập hình lộ ra từ fan, khiến cho fan của Sở Sở háo hức đến mức chưa ăn đã ghiền.
Buổi tối, Sở Từ về nhà, xem bình luận trên weibo, liền thấy mấy người ái mộ hưng phấn đến gào lên.
- Đại đại của chúng ta đẹp quá! Quả thực vẻ đẹp vốn rất phong phú nha!
- Thật là đẹp, vừa thanh khiết lại gợi cảm, xem ra còn không dễ đụng vào, thật là khí chất trái ngươc nhau nha!
- Thật biết trêu người mà, chân thì thẳng dài, nhan sắc thì quá đẹp! Lại cùng đi với Lục Cảnh Hành, xin lỗi, trước đây tôi đã công kích cô quá nhiều, giờ tôi hoàn lương rồi, thành ra mê cô luôn rồi.
- Sở Sở đại đại, cô đẹp như thế tại sao không sớm công khai chứ? Chỉ với nhan sắc của ngươi thôi, thì fan của ngươi tàng tàng cũng quá ngàn vạn!
- Vẻ đẹp của Đại đại nhà chúng ta thật sự kỳ lạ! Rốt cục cũng được nhìn thấy tướng mạo của đại đại rồi.
- Trên đời này, đại đại vốn là người thắng rồi!
Vốn đã công khai nhân dạng, Sở Từ cũng không tính toán nữa, lập tức cùng Lục Bích Trì chụp một tấm tự sướng đăng lên weibo:
"Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi tới nay, tôi làm một quả ảnh, làm quà cho thành quả fan đã quá 10 triệu, hi vọng có thêm 20 triệu, 30 triệu, 40 triệu bạn bè nữa!"
- Bích Trì! Mày tự chụp sao? Mẹ của mày thật đẹp nha!
- Tấm hình này mẹ của mày thật đẹp! Nhà mày có ba người, Lục Cảnh Hành là xấu nhất nha!
- Sở Sở đại đại, đẹp đến phát khóc luôn nha! Mẹ của mày sao mà sinh được mày chứ?
Sở Từ cười tắt máy vi tính.
-
Sau khi mưa, trời trở lạnh, cuối tháng mười, một trận cúm bùng phát, không may Sở Từ vốn ít khi bị bệnh, thì lần này lại mắc phải.
Đây là lần đầu cô bị cảm cúm sau khi đầu thai, vì trước đây rất hay tu luyện, thể chất rất tốt, chưa bao giờ cảm mạo, lần này cứ tưởng rằng uống thuốc sẽ hết, nhưng không ngờ mấy người ít khi bệnh một khi đã bệnh thì so với người bình thường thì nghiêm trọng hơn rất nhiều, bởi vậy Sở Từ chỉ bị sốt đến 38 độ, thì toàn thân khó chịu.
Trời vừa sáng, Lục Cảnh Hành đến nhà cô, thấy cô nằm ở trên giường, liền sờ trán, thấy nóng quá thì phát sợ.
Anh cau mày: "Dậy ngay, đi bệnh viện thôi!"
"Không dậy nổi."
"Nhanh nào."
Lục Cảnh Hành kéo cô dậy, mặc thêm quần áo cho Sở Từ, lái xe đưa cô đi thẳng đến bệnh viện của Lục Cảnh Thần.
Do trúng đợt cúm, rất nhiều người cảm mạo, trong bệnh viện xếp hàng rất dài, Lục Cảnh Hành ôm chặt cô, đỡ Sở Từ xếp hàng.
Bởi vì mọi người đều mang khẩu trang, trang phục của anh cũng không gây nên sự quan tâm đặc biệt nào.
Chờ một đến một tiếng sau, rốt cục cũng xem bệnh xong, Sở Từ mang theo thuốc cùng Lục Cảnh Hành đi đến văn phòng của Lục Cảnh Thần.
Hôm nay, Lục Cảnh Thần không ở phòng khám bệnh, thấy bọn họ, kỳ quái hỏi:
"Sao các em lại đến đây?"
Sở Từ kể chuyện, Lục Cảnh Thần nghe cô kể qua, kết luận y như bác sĩ lúc nãy đoán bệnh.
"Không có vấn đề gì lớn đâu, uống thuốc đúng giờ là được rồi."
Bọn họ ngồi trong văn phòng Lục Cảnh Thần, mới ngồi một xíu, liền thấy một nữ bác sĩ buộc tóc đuôi ngựa, mặt không cảm xúc bước vào.
Bác sĩ này rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, buộc tóc đuôi ngựa cao, trang điểm đơn giản, thêm vào vóc dáng rất cân đối, chân mang giày cao gót, có vẻ là người trưởng thành khôn khéo.
Sở Từ nhìn chằm chằm cô ấy chốc lát.
Nữ bác sĩ nhàn nhạt liếc cô một chút, lạnh lùng nói:
"Bác sĩ Lục, bệnh nhân giường 32 anh thay tôi xem qua một chút, tôi đi ra ngoài có chút việc."
Lục Cảnh Hành nhìn cô ấy một cái, nói:
"Lại là chuyện trong nhà sao?"
Sở Từ liếc nhìn bảng tên của cô ấy, thầy thuốc này họ Chúc.
Bác sĩ Chúc mặt lộ vẻ cam chịu, chỉ nói:
"Tôi đã tìm ra chỗ anh ta cùng với tiểu tam kia đang ở, bây giờ tôi đi tìm cô ta."
Lục Cảnh Thần khuyên nhủ: "Bác sĩ Chúc, đừng kích động, anh ta căn bản không biết cô nghĩ cho anh ta đến vậy, hay là chia tay đi!"
Hai người hẳn là quan hệ rất tốt, bằng không Lục Cảnh Thần cũng không thể cứ thế mà nói vậy được, nhưng mà bác sĩ Chúc nghe vậy, không lên tiếng, chỉ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau xoay người rời đi.
Cộp cộp cộp. . .
Tiếng giày cao gót vang lên trầm thấp và nhịp nhàng, gõ cộp cộp trong lòng Sở Từ, làm cho cô có cảm giác khó chịu.
"Sở Từ? Sao vậy?"
Lục Cảnh Hành cùng Lục Cảnh Thần đều nhìn chằm chằm cô.
Sở Từ không lên tiếng, vừa nãy cô xem qua tướng mạo của bác sĩ Chúc, gương mặt cô ấy vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến nỗi đời này cô cũng chỉ gặp qua vài lần, tướng mạo bác sĩ Chúc biểu hiện trong số mệnh của cô ấy có tai ương liên qua đến tù tội, mà còn là tội hình sự rất nặng.
Cô nhìn ra phía cửa, liền dùng Thiên Nhãn kiểm tra, Thiên Nhãn nhìn thấy cảnh khiến Sở Từ run rẩy cả người.
Bác sĩ Chúc cầm cây búa sắt lỡ tay giết chết chồng cô ấy, mà lại còn cắt xác ra.
Vụ án này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến Sở Từ cảm giác muốn nôn mửa, dù là cô đã trấn định lại, cũng không chịu được hình ảnh đầy máu tanh như vậy.
-
Việc này về sau nhân quả quá nhiều, Sở Từ do dự không biết có nên can thiệp không, Lục Cảnh Thần thấy cô không nói lời nào, bất giác thở dài:
"Anh và bác sĩ Chúc là bạn học thời đại học, sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng làm việc cho một bệnh viện, cùng chung một khoa, vẫn luôn trợ giúp lẫn nhau, chồng của bác sĩ Chúc là bạn trai từ cấp ba, yêu nhau nhiều năm rồi kết hôn, sau khi cưới, bác sĩ Chúc sinh cho anh ta một cô con gái, hồi mới cưới quan hệ của hai người rất tốt, anh cũng thường xuyên gặp mặt bọn họ trò chuyện, ai ngờ một năm trước, anh nghe người ta nói, chồng bác sĩ Chúc kiếm được chút tiền, bắt đầu ở bên ngoài bao nuôi tiểu tam, lại còn mua nhà cho tiểu tam, tiền trong nhà đều lấy mua đồ cho tiểu tam, đương nhiên, bác sĩ Chúc không chịu được, cãi nhau rất to với chồng, sau đó chồng cô ấy chuyển ra ngoài ở cùng tiểu tam, vứt con ở nhà cho cô ấy chăm sóc, bác sĩ Chúc tức quá liền đi tìm anh ta hỏi cho ra lẽ, ai ngờ anh ta lại nói nhiều lời lẽ kích động cô, rồi biến mất một thời gian dài, đến giờ, bác sĩ Chúc mới tìm thấy anh ta."
Sở Từ có thể hiểu được tâm trạng của một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, dù là ai thì tâm trạng cũng đều rất giống nhau, bản thân thì không dám sài tiền, khổ cực tích góp, kết quả bị chồng đem tiền tiêu cho tiểu tam, rồi lại còn mua nhà cho tiểu tam, nghe được chuyện như vậy, dù là ai đều cũng sẽ muốn giết chết người đàn ông này, nhưng thực sự ra tay được thì rất ít người.
Thêm nữa họ Chúc kia lại là bác sĩ, thủ pháp chuyên nghiệp, biết thế nào là một đòn chí mạng, ra tay một phát cơ bản không chừa đường sống cho đối phương, nhân lúc chồng cô ấy đi tắm, lấy một cây búa nện lên đầu chồng, giết chết anh ta.
Cuối cùng thứ chờ đợi cô ấy chính là ngục tù.
Cô ấy lựa chọn để con gái của mình bị cha mẹ chồng mang về nuôi, sau đó vì không được giáo dục tốt, cả đời tầm thường không làm được chuyện lớn.
Cuối cùng thì cô ấy ngồi tù vì điều gì? Vì một người đàn ông không đáng giá sao?
"Sở Từ, có phải em nhìn ra gì đó rồi không?"
Lục Cảnh Thần sốt sắng hỏi.
-------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo