Tôi bị anh ta nói mà á khẩu không trả lời dược, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy quả thật đúng là có chuyện như vậy, thế là cũng buông lỏng tâm tình mà cười cười nói nói với Nha Tử suốt dọc đường xuống núi.

Cảnh sát vũ trang ở dưới núi vẫn đang canh giữ ở nơi đó, ngay lúc vừa định kiểm tra, sau khi nhìn thấy hai người chúng tôi thì trung đội trưởng Tiêu đã ngăn lại.

"Hai người tính đi đâu vậy?" Trung đội trưởng Tiêu tự mình đi tới hỏi.

Ngay khi nghĩ đến việc vì sự tò mò của anh ta mà làm hại chúng tôi bị giày vò cả đêm hôm qua, khiến tôi không có mấy thiện cảm với anh ta, cho nên tôi lập tức không nhẹ không nặng mà nói: “Đi tới thị trấn phía trước đánh chén một bữa ngon.”

“Ngài Tiêu đây cũng muốn đi cùng sao?" Nha Tử càng bày tỏ sự không vui ngay trên khuôn mặt.

Trung đội trưởng Tiêu cũng không phải tên ngốc, mặc dù hai người chúng tôi đều không nói gì quá đáng, nhưng sắc mặt bày ra trước mắt, anh ta tự nhiên sẽ không đến trêu chọc.

“Vậy hai người đi đi, nếu cần cảnh sát vũ trang địa phương xuất lực thì nhớ báo với tôi một tiếng.” Anh ta xua tay.

Tôi đáp lại, sau đó một đường vào thị trấn cùng với Nha Tử.

Núi Diệp Gia nghèo, cho nên thị trấn này cũng chẳng khá hơn là bao, bởi vậy dù tôi và Nha Tử đã đi dạo một vòng, nhưng vẫn không tìm được thứ gì hữu ích.

"Ai ui, bộ não này của chúng ta có vấn đề rồi, ở một nơi thâm sơn cùng cốc này thì sao có thể tìm được thứ gì tốt chứ?” Nha Tử tìm tới một cửa hàng đã đóng cửa, sau đó ngồi xổm ở trước cửa tiệm nhà người ta rồi đau đầu nói.

Tôi đi theo ngồi xuống, cũng tràn đầy u sầu.

Trước khi chúng tôi đến đây, lão Yên đã kể cho chúng tôi nghe về tình hình trang bị hiện tại, hỏa lực chỉ có hai khẩu súng lục có loại đạn đặc chế của Thương Thần, cộng thêm một số dao găm và một số thứ không rõ công dụng khi chưa sử dụng tới.

Nếu chỉ dựa vào những thứ này, muốn đánh bại thứ trước khi khai quật cổ mộ đã chơi chết sáu người, bức điên hơn mười người, đây không phải là tự tìm chết sao?

Nhưng ở một thị trấn nhỏ thế này, thứ sắc bén nhất mà tôi nhìn thấy chính là con dao chặt xương ở quầy bán thịt.

Lộ trình đi từ nơi này đến huyện thành cũng không thuận tiện, bởi vì vừa rồi tôi có đi hỏi thăm thì xe buýt lên huyện mỗi ngày chỉ có một chuyến và khởi hành vào buổi sáng, cho nên nếu muốn đi thì chỉ có thể chờ đến ngày mai, sớm nhất cũng phải đến xế chiều ngày mai mới trở về được.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của thị trấn tồi tàn này, huyện thành cũng không nhất định có thể khá hơn bao nhiêu.

"Không quan tâm nữa, tìm một nơi làm no bụng trước rồi lại nói tiếp.” Mắt thấy mặt trời đã sắp lên tới đỉnh rồi, Nha Tử đứng dậy vỗ nhẹ mông, sau đó lại quấn áo khoác vào rồi đi loanh quanh trong thị trấn.

Tôi nhìn Nha Tử đầy bội phục, giây tiếp theo cũng đi theo anh ta, dù sao cũng bận rộn cả buổi sáng, lại giày vò cho đến tận bây giờ cũng chưa ăn được gì, quả thật là có hơi đói.

Thị trấn không lớn, tổng cộng chỉ có một tiệm cơm, cho nên Nha Tử và tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đi vào.

“Hai anh muốn ăn gì?” Chúng tôi vừa bước vào đã được một thanh niên trạc tuổi chúng tôi tiến lên tiếp đón.

Tôi và Nha Tử nhìn thoáng qua khung cảnh trong tiệm, tiệm cơm này không lớn, toàn bộ tiệm chỉ có hai chiếc bàn vuông, một bàn ở trong đó đã có một ông cụ ngồi sẵn, ông ấy đang uống rượu với đậu phộng, trông vô cùng thoải mái.

Phía sau chiếc bàn vuông này là rèm vải, từ bên trong truyền ra tiếng nấu nướng, xem ra là phòng bếp.

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn khác, người thanh niên kia hỏi lại chúng tôi muốn ăn gì, Nha Tử sờ vào bụng của mình rồi nói: "Có món nào làm nhanh không? Tôi đói sắp chết rồi."

Người thanh niên sờ đầu của mình rồi nói: "Nếu hai anh không chê, chỗ tiệm còn dư lại một ít cơm giò heo kho kiểu Tàu được nấu vào buổi sáng, tôi sẽ dọn lên cùng một số món ăn kèm cho hai anh, sau đó hai anh có thể ăn ngay."

"Cơm giò heo kho kiểu Tàu sao?” Tôi nhướng mày, bởi vì tên của món cơm này là rất thú vị.

Người thanh niên ồ một tiếng: "Hai anh là người bên ngoài à? Chẳng trách hai anh không biết, món cơm giò heo kho kiểu Tàu này là món đặc sản của chúng tôi, chuyên chọn phần giò heo ở chân sau có màu tươi hồng được om trong nồi đất cho đến khi giòn thơm, sau đó ăn kèm với cơm sẽ rất ngon! Chẳng qua đều đã bán hết vào buổi sáng, nhưng nếu hai người vội thì có thể nếm thử món này."

Nha Tử nghe mà muốn chảy cả nước miếng, còn về tôi dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng bụng cũng đã kêu ục ục vì đói.

Thế là tôi xua tay, để người thanh niên kia mang hai phần cơm giò heo kho kiểu Tàu này lên.

Người thanh niên đáp ứng, sau đó vén rèm đi vào bếp, không bao lâu đã bưng hai bát cơm ra, khiến cho mùi thơm của thịt lập tức tràn vào mũi.

Anh ta đặt bát ở trước mặt chúng tôi, sau đó quay người lại và cầm tới hai món ăn kèm: “Hai anh ăn thử xem!”

Không cần anh ta nói, chúng tôi đã lao đầu vào ăn ngon lành trước khi món ăn kèm được dọn ra, nhưng khi có thêm món ăn kèm, tốc độ ăn cơm của chúng tôi càng nhanh hơn, sau đó thuần thục giải quyết xong một bát cơm lớn rồi mới cảm thấy thỏa mãn.

0.16231 sec| 2406.914 kb