“Hố chôn đã khai quật được không ít, chỉ cách khu chủ mộ không xa, tôi sẽ xin quốc gia lại phái thêm người đến, cơ hội tốt như vậy cậu không muốn nắm chắc sao?."
Ninh Viễn lạnh giọng nói: “Trước kia khi giáo sư Cố còn ở đây, các cậu ngại không có cơ hội xuất đầu, hôm nay ông ấy xảy ra chút chuyện nhỏ, các cậu vừa vặn có thể biểu hiện, chờ giáo sư Cố trở về, cũng sẽ thấy ưu điểm của các cậu.”
Tôi nghe vậy không khỏi ngây ngẩn cả người, nhiều người chết như thế mà ở trong miệng Ninh Viễn cũng chỉ là việc nhỏ, vậy chuyện gì mới là chuyện lớn đây?
Người nọ thở dài: “Lão Ninh, anh đừng gạt chúng tôi nữa, sự tình nhất định không đơn giản, nếu không sao anh lại dùng phép khích tướng như vậy chứ? Ai mà không biết anh và giáo sư Cố có quan hệ tốt, có phải ông ấy đã dặn anh không được nói đúng không?”
“Đừng đoán mò, tóm lại các cậu cứ ở lại đây, chờ giáo sư Cố trở về rồi nói sau, dưới chân núi có cảnh sát bảo vệ thì sợ cái gì, trước mặt sinh viên, miệng của các cậu phải ngậm chặt cho tôi, sinh viên đại học bây giờ cả ngày không có việc gì làm, nếu truyền ra chút tin tức thật sự sẽ khiến việc khảo cổ của chúng ta phải tạm dừng.” Ninh Viễn cũng không phủ nhận, ngữ khí nghiêm khắc nói.
Người nọ lên tiếng đáp ứng, nhưng vẫn nói thầm một câu, nói hiện tại cũng không khác gì tạm dừng.
Ninh Viễn cũng không để ý đến người nọ, nói vài ba câu rồi trực tiếp đuổi người nọ đi.
Sau đó tôi liền nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía mình nên đã vội vàng nhắm mắt lại.
“Người anh em?” Anh ta gọi một tiếng, tôi giả vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nằm im, chờ đến khi anh ta gọi thêm vài tiếng nữa mới mơ màng trả lời.
“Sao vậy?” Tôi đưa tay dụi dụi mắt, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ.
Ninh Viễn cũng không hề nghi ngờ, chỉ nói tôi ngủ một giấc đã ngủ thẳng đến trời sắp tối luôn rồi, chậm chút nữa căn tin có thể sẽ không có cơm.
Tôi nhìn mặt trời bên ngoài vẫn còn rất cao, kinh ngạc nói: "Lúc này mà đã không có cơm tối rồi sao?”
Nhìn mặt trời lúc này đoán chừng cũng chỉ khoảng bốn giờ chiều, tuy nói mùa đông trời tối sớm, nhưng cũng phải đến hơn năm giờ mặt trời mới có thể xuống núi mà!
Ninh Viễn ừ một tiếng: “Sư phụ phòng bếp tính tình cổ quái, không muốn làm việc sau khi trời tối cho nên chúng tôi đều ăn sớm.”
Tôi ồ một tiếng, chậm rãi từ trên giường bò dậy, lần này Ninh Viễn không đi theo tôi đến căn tin, không biết là đã ăn rồi hay vẫn đang đau dạ dày.
Lúc đến căn tin, bên trong quả thật đã không còn ai, sư phụ nấu cơm thúc giục tôi ăn cơm nhanh, thu dọn bát đũa vội vã muốn rời đi.
“Sư phụ, ngài gấp như vậy làm gì, hôm nay còn chưa muộn nữa mà.” Tôi kéo ông ấy lại hỏi.
Sư phụ nấu cơm nhìn tôi một cái, không kiên nhẫn nói: “Thằng nhóc nhà cậu sao lại nhiều chuyện như vậy, tôi không vui không được sao?"
Tôi nhún vai tỏ vẻ vô tội , lúc này tôi mới chỉ hỏi có một câu mà, không phải sao?
“Sư phụ, tôi chỉ là tò mò thôi, đừng để bụng mà”. Tôi thấy ông ấy thật sự là gấp gáp, vội nói xin lỗi.
Có thể là thấy tôi tuổi không lớn, thái độ lại tốt, sắc mặt của ông ấy cũng hòa hoãn lại: “Cậu nhóc, nghe tôi khuyên một câu, trước khi trời tối mau đi về phòng, đóng kỹ cửa sổ. Sáng sớm ngày mai đi ngay đi, đừng ở chỗ này đợi nữa.”
Tôi nghi hoặc nói: "Thầy của tôi nói đây là cơ hội rất tốt, nếu tôi có thể hoàn thành đề tài này thì không uổng phí thời gian học đại học mà......”
Sư phụ nấu cơm nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi: "Cậu vẫn đừng hỏi, mau trở về đi, đừng chờ tới lúc trời tối.”
Nói xong ông ấy bưng bát đũa nhanh chóng rời đi, để mặc tôi ở phía sau gọi hai ba câu cũng đều vô dụng.
Tôi nhìn bóng lưng ông ấy, chỉ cảm thấy sự tình càng ngày càng quỷ dị, nhưng vì không muốn gây sự chú ý nên tôi cũng đành phải về chỗ ở trước.
"Sao lúc này cậu mới về?"Ai biết tôi vừa đến nhà của dân làng, Ninh Viễn liền tiến lại gần: "Không thấy trời đã sắp tối sao?"
Tôi siết chặt áo khoác, ra vẻ không hiểu nói: “Trời tối cũng chỉ lạnh một chút, không sao đâu.”
Ninh Viễn cau mày đánh giá tôi, nửa ngày sau mới nói một câu buổi tối ngủ ngon, đừng ra ngoài đi dạo lung tung rồi rời đi.
Bởi vì người không nhiều lắm, một mình tôi ở một gian phòng, chờ đến khi xác định sẽ không có ai tới tìm mình nữa, lúc này tôi mới lấy bộ đàm, liên lạc với lão Yên một chút.
“Thế nào rồi?” Giọng nói lo lắng của lão Yên truyền đến.
Tôi kể lại những gì tôi biết hôm nay cho ông ấy nghe, ông ấy cũng cảm thấy kỳ lạ: "Nói như vậy, ngoại trừ Ninh Viễn ra thì năm sáu người kia cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi trả lời: "Điều khiến tôi thấy kỳ lạ là hiện tại hoạt động khảo cổ gần như đã bị tạm dừng, tại sao bọn họ còn muốn giấu giếm chứ?"
Chẳng lẽ có người chết đối với bọn họ mà nói căn bản không quan trọng gì.
“Chuyện này không đúng, sự cố lớn như vậy theo lý mà nói bọn họ không có gan lừa gạt, chỉ có lão Cố dám làm như vậy!”
“Bên này thăm dò không được liền đi hỏi dân làng, chết nhiều người như vậy, không có khả năng giấu diếm dân địa phương được.” Lão Yên dặn dò.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo