Người dịch: PrimeK Tohabong
Hai vị vua hăng say cãi nhau
Khí thế rất mạnh.
Nhưng nghe nội dung bọn họ cãi cọ, luôn cảm giác giống như đang cò kè mặc cả trên quán nhậu
Ai cũng bảo vệ tỉ lệ “Tôi 6 ông 4”, không ai muốn nhường thêm một bước, thậm chí có loại khí thế “Ngươi mà hùng hổ dọa người ông mày liền làm thịt ngươi”.
Càng nói càng lắm lời, càng nói càng giận.
Cuối cùng hai người đồng loạt nhìn về phía Doanh Vô Kỵ.
Âm thanh Doanh Việt có chút lớn: “Đây là việc làm ăn của con, con nói đi!”
Doanh Vô Kỵ sắc mặt hơi có chút trắng bệch, một bộ dáng vẻ không quả quyết: “Cái này con không dám nói ?”
Kiệu Kỵ bất mãn nói: “ Ông nói to thế làm cái gì! Một thanh niên hiên ngang như thế bị ông rống thành cái dạng gì rồi? tiếp tục ầm ĩ như vậy cũng không phải cái biện pháp, nếu không như vậy, Ngu huynh có một cái đề nghị, ông nghe một chút xem có thể tiếp nhận hay không!”
Doanh Việt nheo mắt, cũng không biết Triệu Kỵ này, lại chơi cái trò gì
Ý tưởng này, ông ta không muốn nghe.
Nhưng vì muốn đẹp mặt nên ông ta vẫn cố nghe.
Nghe xong, từ chối cũng được
Sau nói chuyển sang cách nghĩ của mình
Ông ta lãnh đạm nói: “Nói đi”
Triệu Kỵ nheo mắt: “Càn 4, Lê 4, Vô Kỵ 2! Chúng ta không ai hỏi xem Vô Kỵ được mấy phần, hắn muốn xử lý như thế nào mà cứ tự tiện quyết định”.
“Hả?”
Doanh Việt sửng sốt một chút, chợt sinh ra một tia vui mừng.
Không ngờ lại đúng ý mình!
Hiện tại sự nghiệp của Vô Kỵ hoàn toàn dựa vào Càn quốc, về sau thậm chí còn phải do bách tính Càn quốc phái đi cày ruộng cho hắn, ông sẽ không thật sự cho rằng Vô Kỵ là người Lê quốc các ông chứ?
Đề nghị này, lợi ích Càn Quốc được ổn định!
Nhưng ông ta vẫn làm ra một bộ do dự thần sắc, lại cùng Triệu Kỵ cãi cọ hồi lâu một số chi tiết vụn vặt, chẳng qua khí thế đã yếu đi không ít.
Cuối cùng mới hơi hơi gật đầu nói: “Thôi được, cứ như ông nói, nhưng phần của Vô Kỵ, mà Vô Kỵ ở Lê quốc các ông, chắc chắn cũng tiêu tiền ở Lê quốc, coi như các ông cũng được lợi”
Trên mặt Triệu Kỵ rốt cục lộ ra nụ cười: “Tốt! Vậy quyết định như vậy!
Kế hoạch thành công.
Tên sát phôi máu lạnh này, căn bản không hiểu con mình, uy hiếp Vô Kỵ như vậy, xem như đã đẩy Vô Kỵ hoàn toàn.
Ông sẽ không thật sự cho rằng Vô Kỵ họ Doanh, liền coi mình là người Càn Quốc chứ?
Kết quả này, lợi tốt Lê quốc, ổn định!
“Phù…”
Doanh Vô Kỵ trong lòng đại sướng, lại thở ra một hơi thật dài, một bộ bộ dáng sống sót sau tai nạn, trong nụ cười mang theo một tia nghĩ mà sợ: “Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài! hơn nữa chúng ta muốn làm ăn chỉ là kiếm tiền, thừa dịp kỹ thuật công nghệ không có tiết lộ có thể kiếm một mẻ thật nhanh, chờ công nghệ bị lộ ra thì căn bản kiếm không được bao nhiêu, không cần phải tổn thương hòa khí…”
Công nghệ?
Công nghệ?
Hai người nhất thời trong lòng căng thẳng, loại buôn bán này, làm sao có thể cho người khác chiếm lợi
“Trẻ con!”
“Trẻ con!”
Hai tiếng quát to.
Doanh Vô Kỵ rùng mình
Doanh Việt và Triệu Kỵ liếc nhau một cái, ăn ý đi tới bên cạnh bản đồ.
“Vô Kỵ, ngươi cũng tới đây!”
“Phù”
Doanh Vô Kỵ cười thầm một tiếng, hấp tấp chạy theo.
Triệu Kỵ hừ một tiếng, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Có Càn Lê hai nước hộ giá hộ tống, làm sao có thể để công nghệ này tiết lộ?”
Doanh Việt nhìn chằm chằm bản đồ nơi Càn Lê giao nhau, sắc mặt có chút lạnh lùng: “Chọn địa phương đi!”
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Lại là một cuộc đấu tranh gay gắt.
Cuối cùng hai bên đã đạt được thỏa thuận.
Tại An Ấp ở biên giới Càn Lê kiến tạo một tòa thành trì nhỏ.
Lại Càn quốc Lê quốc mỗi bên phái hai bách hộ nhập trú, toàn bộ sản xuất ngọc xà, khiến Bách hộ ký kết khế ước, được tiền công hậu hĩnh đổi lại trong vòng 15 năm không cho phép ra khỏi thành. 15 năm sau, có thể tiếp tục ở lại, cũng có thể mang theo tiền ra khỏi thành.
Nhưng người gốc Càn quốc phải định cư ở Lê quốc.
Người gốc Lê quốc phải định cư ở Càn quốc.
Thủ vệ thành phố do hai nước cùng phụ trách.
Hai bên giám sát lẫn nhau.
Phàm là người tiết lộ bí mật, bất kể là binh lính hay dân chúng, đều giết không tha.
Doanh Vô Kỵ sau này còn có việc làm ăn tương tự, cũng tất cả đều dọn vào cái thành trì nhỏ này.
Trong lòng Doanh Vô Kỵ: Tuyệt vời!
Trong lòng Triệu Kỵ: Tuyệt vời!
Trong lòng Doanh Việt: Tuyệt vời
Triệu Ninh nhìn thoáng qua Doanh Vô Kỵ, luôn cảm giác chuyện này hình như có chỗ nào đó không đúng.
Bất quá trước mắt xem ra, đích thật là quyết định có lợi nhất cho Lê quốc.
Dù sao Doanh Vô Kỵ ý thức phòng bị rất mạnh, muốn tay không lấy được công nghê cơ bản không có khả năng.
Hiện tại quan trọng là công nghệ vẫn nắm giữ trong tay Doanh Vô Kỵ, cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận.
Hiện tại hai vị thê tử của Doanh Vô Kỵ đều ở Lê quốc, mẫu tộc lại ở Càn quốc chịu áp bức, chờ một ngày nào đó quan hệ Càn Lê tan vỡ, Doanh Vô Kỵ cho dù đối với chuyện đứa nhỏ trong lòng oán hận, cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Lê quốc.
Triệu Ninh thật sự nghĩ không ra, Càn Quốc có thể đưa ra lợi ích gì khiến Doanh Vô Kỵ động tâm.
Tiếp tục uy hiếp mẫu tộc sao?
Làm thế thì sẽ càng ngày càng đẩy hắn ra xa mà thôi
Kết quả tất cả mọi người đều vui mừng như thế, khiến tâm tình mọi người đều vui sướng vài phần.
Bất quá trên mặt Triệu Kỵ cùng Doanh Việt, đều là một bộ chịu thiệt thòi lớn.
Duy chỉ có Doanh Vô Kỵ vui tươi hớn hở, tràn đầy vui sướng sống sót sau tai nạn.
nội tâm Doanh Việt: Triệu Kỵ này thật nham hiểm, lấy con cái uy hiếp chúng ta, xem như Vô Kỵ khi dễ.
Nội tâm Triệu Kỵ: Doanh Việt này thật ác, lấy mẫu tộc uy hiếp Vô Kỵ, xem như khi dễ con cái.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo