Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ nhướng mày: “Không tin! không tin chúng ta hiện tại liền thi đấu một trận, Bạch Chỉ ngươi đi lấy rượu ra!”

Ồ…

Bạch Chỉ rất nhu thuận, nàng hiện tại đang ở trong thời kỳ khảo sát thị tẩm khảo, cũng không dám ngỗ nghịch với Doanh Vô Kỵ.

Khương Thái Uyên liên tục xua tay: “Không cần không cần! Lão ca hôm nay ta nói chuyện chính sự với ngươi!”

Chính sự!?

Doanh Vô Kỵ sắc mặt nghiêm túc vài phần, làm ra một cái thủ thế mời: “Khương lão ca, thư phòng mời!”

“Đi thôi!”

Khương Thái Uyên cười ha hả đi vào thư phòng, thoạt nhìn tinh thần có chút thả lỏng, không chút khách khí ngồi ở trước thư án, một bên đánh giá bố trí trong thư phòng, một bên cảm thán nói: “Lão đệ không hổ là đệ nhất thi nhân Đại Lê, chỉ nhìn thư phòng này, đã biết phẩm vị không tồi”.

Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Lúc đệ dọn vào đã như vậy”.

“Ồ?”

Khương Thái Uyên vuốt cằm râu quai nón, sắc mặt không chút xấu hổ: “Nói như vậy, Ngu huynh làm bộ đúng không?

Doanh Vô Kỵ vỗ đùi một cái: “Có thể chọn trúng cái này, cũng là phẩm vị của đệ đúng không?”

A đúng đúng đúng đúng!

Khương Thái Uyên cười ha ha.

Doanh Vô Kỵ ngồi ở trên thư án, mặc dù là đang cười, lông mày cũng là che giấu không được lo lắng: “Khương lão ca, chúng ta vẫn là trước nói chính sự đi, có phải huynh muốn nói có liên quan đến sự tình Mộ bàn.”

Khương Thái Uyên thấy bộ mặt u sầu của hắn, liền biết động tác ngày hôm qua của mình không sai.

Vấn đề, huyết mạch Doanh Triệu vương thất đích xác đem Doanh Vô Kỵ một lần nữa bức trở về.

Hắn cười nói: “Đương nhiên rồi! Mấy ngày nay hình như cũng chỉ có vậy, bất quá ta vẫn muốn khuyên đệ, nếu không cũng đừng đi vào, lão thất phu Nam Cung Lăng kia, vừa nhìn đã biết là chạy tới gạt người đi vào giết. Cho dù ở khu vực Giáng Thành, hắn không dám làm quá phận, cũng tránh không được ám tiễn đả thương người đúng không?

Xì…..”.

Doanh Vô Kỵ làm ra một bộ dáng lo âu: “Nhưng đệ không thể không vào. Huynh cũng biết, Chuyên Húc Cổ Lịch đối với họ Doanh chúng ta cực kỳ quan trọng, đệ ở bên này dù sao cũng là ở rể nhà người ta, trông cậy vào nó mới có thể ngồi vững được!”

Khương Thái Uyên không khỏi cười thầm.

Không nghĩ tới Doanh lão đệ này còn đùa giỡn khôn vặt với mình, rõ ràng là vì vấn đề huyết mạch mà đi vào, lại hết lần này tới lần khác dùng Chuyên Húc Cổ Lịch lừa gạt người.

Thế nào?

Là sợ ta cũng biết sự tình quy tắc huyết mạch, phá hư hành động các ngươi?

Cũng vậy!

Một trong Nhị Thánh Tương lai, làm sao có thể một chút tâm tư của mình cũng không có?

Chỉ bất quá chơi với lão ca ta, ngươi vẫn còn non một chút.

Nhân tình này, ngươi liền ngoan ngoãn nợ ta đi!

Khương Thái Uyên thở dài một hơi: “Nói như vậy, đệ hạ quyết tâm đi vào?”

Doanh Vô Kỵ cắn răng: “Uh!Cũng không có cách nào!”

Khương Thái Uyên cười nói: Không có việc gì! Phải tin tưởng cát nhân của mình tự có thiên tướng!Kỳ thật ta tới chính là muốn hỏi đệ có vào hay không, không vào thì ta cũng không phải nhiều lời, nhưng nếu như đệ thật muốn vào, chuyện này ta liền không thể không giúp!”

Doanh Vô Kỵ phảng phất bắt được cọng rơm cứu mạng: “Lão ca có biện pháp giúp đệ?”

Khương Thái Uyên cười hề hề, hạ giọng nói: “Đúng lúc rồi! mấy ngày hôm trước ta lật di vật cha ta lưu lại cho ta, đệ đoán ta tìm được cái gì!”

“Cái gì?”

“Bản đồ Loạn tắc Mộ bàn!”

“Cái gì!”

Doanh Vô Kỵ đồng tử co rụt lại, lúc này không phải diễn.

Hắn thật sự là mẹ nó khiếp sợ.

Con mẹ nó này cũng quá trực tiếp đi!

Hắn nhịn không được hỏi: “Lão ca, huynh đây là tiến vào Loạn tặc Mộ bàn?”

Đồ chơi kia chính là bảo bối của Nam Cung gia, Chu thiên tử cũng không nhất định có thể đi vào hay không, ta lấy đâu ra lớn mật như vậy?”

“Vậy huynh…”

“Chuyện này là một câu chuyện dài!”

Khương Thái Uyên thần bí cười: “Đệ có biết cái Loạn tặc Mộ bàn kia, rốt cục là vật gì không?”

Doanh Vô Kỵ suy tư một lát: “Không phải nói năm đó Nam Cung Thác, sau khi lấy sức một mình lui địch, luyện hóa chiến trường cùng hài cốt địch nhân thành pháp khí…”

Khương Thái Uyên hỏi: “Vậy ngươi nói, chiến trường là nơi nào?”

“Cái này…”

Doanh Vô Kỵ giống như hiểu được một ít, thử thăm dò hỏi: “Vương đô?”

Khương Thái Uyên gật đầu: “Đúng, Vương đô, thế nhân đều biết, sau khi cựu đô Hạo Kinh bị hủy, Bình Vương dời về phía đông, Huề Vương được sự ủng hộ của Chu vương thất ở ở Hạo Kinh trùng kiến tân đô, nhưng không biết khi nào xây tân đô, càng không biết cựu đô ở nơi nào.”

Doanh Vô Kỵ nheo mắt: “Cho nên nói, Cựu Đô Hạo Kinh, ngay tại bên trong Mộ bàn?”

“Còn có một loại thuyết pháp, chính là Mộ bàn chính là Cựu Đô Hạo Kinh!”

Khương Thái Uyên cười hề hề: “Bất quá rốt cục cách nói nào là đúng, ta cũng không biết. Bất quá cự đô Hạo Kinh, Khương gia chúng ta…..”. Không đúng! Ta hiện tại đã xuất gia, là Khương gia bọn họ thật đúng là có một chút hiểu biết”.

Doanh Vô Kỵ bừng tỉnh đại ngộ: “Thiếu chút nữa đã quên, phong quân đời đầu của Tề quốc của nhà huynh chính là Khương Thái Công”.

Khương Thái Uyên gật đầu: “Chính là Khương Thái Công, năm đó Đại Chu mới lập, đại thần Võ Vương coi trọng nhất chính là tổ tiên nhà chúng ta, Cựu đô Hạo Kinh chính là một tay tổ tiên nhà ta kiến tạo. Cho nên tự nhiên lưu lại bản đồ cùng bản vẽ, ta không biết tại sao lại có một ít bản đồ truyền tới đời cha ta. Đệ cũng biết tình huống Khương gia, ở nội bộ Tề quốc khắp nơi bị Điền thị chèn ép, tôn thất đệ tử căn bản cũng không dám đứng ở quốc đô. Nhà chúng ta lúc chạy trốn đụng phải truy binh, sau đó cha ta liền phân một ít di sản cho ta, một đống lộn xộn ta cũng không kiểm kê, mấy ngày trước mới tìm được những bản đồ và bản vẽ này. Nếu đệ cần, ta đưa đệ”.

A!

0.75207 sec| 2422.008 kb