Sau khi chia tay Tô Tiểu Yến ở trấn, Tô Trần lại tiếp tục ngồi xe hơn một tiếng nữa để lên thành phố.
Vừa đặt chân đến phố Tây, hắn đã lờ mờ nghe thấy tiếng trống cồng vang vọng.
Tô Trần đưa mắt nhìn quanh. Lúc này mới chỉ hơn bảy giờ sáng, người đi đường lác đác, nhưng ai nấy đều mang vẻ mặt bình thản, không hề tỏ ra kinh ngạc hay khó chịu.
Cũng đúng thôi, Thúy Thành xưa nay vốn rất coi trọng nghi lễ ma chay. Vì vậy, dù mới sáng sớm mà tiếng cồng trống đã ầm ĩ, làm gián đoạn giấc ngủ ngon của không ít người, nhưng cũng chẳng ai than phiền lấy một lời.
Hắn men theo con phố đi sâu vào bên trong, khu chợ vốn náo nhiệt ngày hôm qua giờ đây chỉ còn lại vài xe hàng bán đồ ăn sáng.
Bánh bao, màn thầu, bún gạo, bánh đa...
Đúng lúc bụng đang đói meo, Tô Trần liền ngồi xuống gọi một bát bánh đa giá năm hào, thêm một cái quẩy ba hào.
Đang ăn ngon lành thì có người bước đến ngồi xuống đối diện.
“Lão Trương, cho tôi một bát bánh đa, thêm nhiều rau thơm nhé.”
Ông chủ "vâng" một tiếng, quay người múc nước dùng, rồi mới hỏi:
“Cảnh sát A Mậu, nghe nói con gái của thím Ngưu thật sự tìm được rồi? Bị chồng đánh chết rồi chôn ngay trong bếp lò à?”
Người đối diện gật đầu:
“Tìm thì tìm được rồi, nhưng nguyên nhân cái chết cụ thể vẫn đang được điều tra. Lão Trương, mình không nên nói lung tung.”
“Tôi biết, tôi biết chứ, làm việc phải thận trọng. Nhưng ai da, thím Ngưu thật đáng thương, đầu bạc tiễn đầu xanh, tối qua tôi thấy bà ấy hai mắt sưng húp cả lên.”
Lời ông Trương vừa dứt, mấy thực khách ngồi gần đó cũng lần lượt góp lời:
“Chứ sao nữa? Nghe nói bà ấy mới hơn năm mươi, mà nhìn qua cứ tưởng bảy tám mươi rồi ấy.”
“Thật ra mấy năm trước cũng đã rất khổ, nhưng vẫn cố gắng đi tìm con, luôn tỏ ra mạnh mẽ. Giờ tìm được rồi, tinh thần chống đỡ suốt bao năm qua bỗng chốc sụp đổ, cả người như hóa đá.”
“Xì xì, nói gì vậy chứ? Mất tinh thần mà còn mời pháp sư về làm lễ à?”
“Còn ai mời nữa, nhà lão Lâm chứ ai. A Ngọc với Doanh Doanh là bạn thân từ nhỏ, hôm qua còn đứng ra trả tiền làm lễ nữa cơ.”
“Ôi trời, năm xưa mà Doanh Doanh lấy A Ngọc thì đâu ra nông nỗi này...”
“Thôi đừng nói bậy! A Ngọc người ta giờ có vợ con rồi. Nhưng phải nói thật, hôm qua cái cậu xem bói kia đúng là thần toán thật đấy! Doanh Doanh mất tích suốt mấy năm trời, thím Ngưu báo án rồi còn tự mình đi tìm bao nhiêu nơi mà có ra gì đâu? Vậy mà cậu ta chỉ cần cầm cái bát, bấm ngón tay một cái, đoán trúng phóc cả chuyện bị chôn trong bếp lò. Thật sự lợi hại!”
“Cậu gì mà cậu? Phải gọi là đại sư!”
“Đúng đúng đúng! Đại sư! Cái miệng này đúng là...”
...
Nghe đề tài nói đến mình lại còn được tâng bốc hết lời, tai Tô Trần khẽ đỏ lên.
Còn A Mậu ngồi đối diện thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Mấy người hàng xóm này, thật mê tín quá mức!
Đại sư cái gì chứ? Trong mắt hắn, chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi. Chẳng qua là mèo mù vớ cá rán!
Hôm qua tuy không có mặt ở hiện trường, nhưng quá trình thẩm vấn A Bảo thì hắn có tham gia. Theo A Mậu nhận định, người xem bói kia khả năng cao chính là kẻ đã chứng kiến vụ Doanh Doanh bị hại năm đó. Dằn vặt bao năm, lương tâm cắn rứt, rốt cuộc nghĩ cách để chỉ điểm cho bà lão.
Nhưng nhớ lại gương mặt tím bầm của A Bảo sau khi bị thôi miên ép cung, rồi chính miệng thừa nhận giết người... A Mậu không khỏi thở dài đầy xót xa.
Doanh Doanh thật sự chết quá oan uổng!
Năm đó với điều kiện của cô, hoàn toàn có thể lấy được người tốt hơn. Nhưng cô lại khăng khăng chọn A Bảo – gã đàn ông từ Giang Vĩ nghèo rớt mồng tơi. Sau khi lấy về, Doanh Doanh phải chịu đủ thứ vất vả, thậm chí còn mất đến hai đứa con, vậy mà vẫn hết lòng hết sức cùng hắn dựng nên căn nhà.
Nào ngờ đâu, khi Doanh Doanh lên thành phố làm việc, A Bảo lại lén lút tư tình với một người quả phụ.
Hôm ấy, giữa hè oi ả, Doanh Doanh đang làm việc thì bất ngờ bị nôn mửa. Đi bệnh viện kiểm tra thì phát hiện có thai. Vui mừng quá đỗi, cô liền xin nghỉ quay về nhà báo tin. Nào ngờ, vừa mở cửa ra thì bắt gặp cảnh tượng chướng mắt: hai bóng người trần truồng quấn lấy nhau...
Doanh Doanh tức giận đòi ly hôn, A Bảo không chịu. Trong lúc cãi vã, hắn đẩy mạnh một cái khiến đầu cô đập vào chiếc cào đinh dựng ở góc tường. Máu tuôn như suối, Doanh Doanh gục tại chỗ. A Bảo sợ hãi cực độ, chính người quả phụ kia còn bày kế giúp hắn phi tang thi thể.
Ban đầu, xác Doanh Doanh bị giấu ở nhà người quả phụ kia. Khi điều tra, chẳng ai lại nghi ngờ đến một quả phụ cả. Ngay cả nhà cô ta cũng không ai nghĩ tới mà kiểm tra kỹ.
Đợi qua thời gian yên ổn, A Bảo mua hai con lợn con, lấy cớ nấu cám heo rồi tự xây bếp lò vào một đêm trăng sáng, tiện tay chôn xác vợ dưới đáy.
Năm ngoái, người quả phụ chẳng may trượt chân chết đuối khi giặt đồ bên sông. Tưởng mọi chuyện sẽ chôn vùi mãi mãi, ai ngờ cuối cùng lại bị một người lôi ra ánh sáng.
A Mậu nhớ lại toàn bộ quá trình, thầm đoán: chẳng lẽ hôm đó khi A Bảo xây bếp lò, bị người xem bói kia vô tình nhìn thấy?
Nghĩ tới đây, A Mậu vô thức liếc sang Tô Trần, rồi lên tiếng bắt chuyện:
“Cậu làm việc ở đây à? Sao tới sớm thế?”
Tô Trần lắc đầu:
“Tôi đến bày quầy.”
“Bày quầy? Bán gì vậy?” – A Mậu hỏi vu vơ.
“Xem bói.”
Sắc mặt A Mậu thoáng biến, ánh mắt chăm chú nhìn kỹ Tô Trần.
Khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn, không chải kiểu vuốt ngược thịnh hành, mặt gầy, da trắng, giữa tiết trời lạnh mà chỉ mặc mỗi áo len, quần cũng mỏng manh...
Trông khá nghèo. Nhưng...
Đôi mắt này lại quá đỗi trong trẻo.
Là cảnh sát đã hơn mười năm, A Mậu gặp không ít người – cả tốt lẫn xấu – nhưng đôi mắt như Tô Trần thì đây là lần đầu tiên hắn thấy, trong veo như mắt trẻ sơ sinh.
Trong lòng có chút thiện cảm, nhưng lý trí lại nhắc nhở: mấy người xem bói bày quầy dạo, phần lớn đều là kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo... sao có thể có đôi mắt như vậy?
Không thể nào!
A Mậu đề cao cảnh giác, nghiêm giọng hỏi tiếp:
“Cậu tên gì? Quê ở đâu?”
Tô Trần đã nghe lão Trương gọi hắn là cảnh sát A Mậu, nên cũng chẳng e dè, mỉm cười đáp:
“Tôi tên Tô Trần, quê ở thôn Ngưu Vĩ, Lương Sơn.”
“Người Lương Sơn à?” – A Mậu cau mày – “Xa như vậy mà lên thành phố xem bói? Tôi nói trước nhé, đồn cảnh sát chúng tôi ở ngay bên cạnh. Cấm giở trò lừa đảo đấy.”
Tô Trần gật đầu:
“Anh cứ yên tâm, tôi không làm chuyện đó đâu.”
Còn chưa từ bỏ ý định xem bói thật à?
A Mậu nhìn chằm chằm Tô Trần lần nữa. Dù hôm qua cậu ta đúng là xem bói một lần và trúng ngay chỗ chôn xác thật, nên không thể viện cớ gì để xử lý, nhưng nếu ngày mai vẫn bày quầy, hắn sẽ đích thân đi xem, bắt quả tang tại chỗ.
Khu này là địa bàn của hắn, sao có thể để kẻ lừa đảo lộng hành?
Bánh đa được bưng ra, bốc khói nghi ngút.
A Mậu cười với lão Trương, cầm thìa húp một ngụm:
“Ừm, lão Trương à, vẫn là bánh đa hải sản của ông ngon nhất! Tay nghề vẫn như xưa, không giống lão Diệp phía trước, hôm qua tôi ăn mì trộn của ông ta suýt mặn chết.”
Ông Trương bật cười:
“Cậu nói lão Diệp à? Có khi ông ấy bị bệnh mất vị giác rồi. Không sao đâu, nghỉ ngơi ít hôm là ổn.”
“Ổn thì ổn, nhưng giờ tôi cũng không dám ăn lại đâu... Ừm, thơm thật đấy!”
Tô Trần nhúng quẩy vào bánh đa, đảo đều rồi cắn một miếng ngon lành. Bỗng nhiên, hắn cau mày, ngoảnh đầu nhìn về phía nhà bà lão.
Tiếng cồng trống sao lại đột nhiên dồn dập như vậy?
Chẳng lẽ pháp sự gặp chuyện?
Không lý nào...
Dù Doanh Doanh chết thảm, lại đang mang thai nên oán khí nặng nề, nhưng A Bảo đã bị bắt rồi, oán khí lẽ ra phải tan rồi mới phải...
Nghĩ đến đây, Tô Trần vội vã ăn hết phần bánh đa còn lại, trả tiền rồi cầm nửa cái quẩy còn lại, nhanh chân đi về phía nhà bà lão.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo