Bây giờ thấy Lão Thường tùy tiện tháo kim chỉ của la bàn ra, tôi vô cùng hoang mang, anh ta đang làm gì vậy? Nếu không cẩn thận làm lệch vị trí kim chỉ ban đầu của la bàn thì sao? Chỉ cần nghiêng lên trên một xíu thôi, tối nay chúng tôi đừng nói là tìm được quỷ, nói không chừng ngay cả một đống phân cũng đừng mơ tìm thấy.

 

“Lão Thường, anh mẹ nó đang làm gì thế, tối muộn thế này, anh dám tháo kim phong thủy ra à?” Lúc này, tôi vô cùng kinh ngạc hỏi, đồng thời cũng dừng động tác trong tay lại.

 

“Viêm Tử, cậu kích động như vậy làm gì, tôi làm việc cậu cứ yên tâm đi!” Lão Thương say ngà ngà nói, đồng thời còn ngâm nga một khúc ca.

 

Tôi vô cùng cạn lời, nếu người này làm kim phong thủy bị lệch thật, đến lúc đó để ông đây làm không công một tối, ngày mai chắn chắn ông đây sẽ đánh chết anh ta. Mặc dù tôi rất không hiểu hành vi của anh ta, nhưng tôi vẫn rất chú ý tới bên Lão Thường, chẳng qua cũng không nói gì, chỉ lấy bùa chú và kiếm gỗ đào ra.

 

Sau khoảng năm phút, cuối cùng Lão Thường đã xử lý xong la bàn phong thủy của anh ta, chẳng qua anh ta càng thích gọi cái la bàn này là “La bàn quỷ” hơn.

 

“Làm xong rồi!” Lão Thường nói ồm ồm, đồng thời còn có chút hưng phấn.

 

Tôi thấy tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, thì cũng đưa cho anh ta một lá bùa mở thiên nhãn: “Cầm lấy!”

 

Lão Thường thấy tôi đưa cho anh ta một lát bùa, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Viêm Tử, đây là bùa gì thế, sao trước đây tôi chưa từng nhìn thấy, chẳng lẽ là bùa đặc biệt của phái âm hôn các cậu à?”

 

Tôi thấy Lão Thường hỏi vậy thì gật đầu, sau đó nói: “Lá bùa này tên là bùa mở thiên nhãn, là một loại bùa pháp môn mượn ngoại lực để mở được thiên nhãn.”

 

Mặc dù tôi nói rất qua loa, nhưng nghe vào tai Lão Thường lại làm anh ta vô cùng khiếp sợ, giống như là sét đánh trên đỉnh đầu, lúc này, ngoài vẻ mặt ngạc nhiên ra, miệng Lão Thường cũng không ngừng hỏi: “Cái gì? Cậu vừa nói đây là cái gì?”

 

“Hừ. Tôi nói đây là bùa dùng để mở thiên nhãn, dùng nó sẽ có thể mở được thiên nhãn…”

 

Lời này vừa dứt, Lão Thường với vẻ mặt không tin lúc này lại trở nên vô cùng kinh ngạc, giống như là nhìn thấy bảo bối. Qua một lúc lâu sau anh ta mới khôi phục lại: “Thật không ngờ tới! Vậy mà bây giờ trên đời vẫn có người biết vẽ loại bùa này, quá làm người ta kinh ngạc!”

 

Lão Thường vừa cảm thán vừa dùng vẻ mặt sùng bái nhìn tôi, thấy Lão Thường như vậy, trong lòng tôi rất đắc ý, nhưng mà tôi cũng không biểu hiện ra, vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Hừ, đồ nhà quê!”

 

Lão Thường nghe tôi mắng anh ta cũng không hề để bụng, chỉ tiếp tục thưởng thức bùa chú tôi đưa cho anh ta. Mặc dù hai chúng tôi đều rất kinh ngạc về pháp khí và bùa chú trong tay đối phương. Nhưng cũng không quên mất chuyện bắt quỷ!

 

Mặc dù Lão Thường tháo dỡ la bàn phong thủy ra, nhưng cuối cùng vẫn để lại hai cây kim, cũng có nghĩa là, vậy mà Lão Thường này là thầy phong thủy có thể tính toán được hai cây kim phong thủy.

 

Sau khi chuẩn bị xong, chúng tôi bắt đầu lên đường. Lão Thường vừa giơ bấc đèn nhỏ kỳ lạ kia của anh ta, vừa nhìn la bàn, dẫn tôi thỉnh thoảng thay đổi phương hướng trong khu rừng núi này, tôi hỏi cái bấc đèn nhỏ anh ta đang giơ là cái gì, anh ta nói với tôi, bấc đèn đó tên là “Đèn chiêu hồn”, bên trong có Kỳ môn độn giáp, là kỹ thuật tổ truyền của nhà bọn họ.

 

Nghe anh ta nói, ngọn đèn chiêu hồn này không chỉ có thể đuổi quỷ tránh hung, thậm chí nó còn như tên gọi, có thể chiêu được hồn.

 

Bởi vì có bấc đèn chiêu hồn kỳ lạ này, tôi cất đèn pin đi, bởi thứ đó có thể chiếu ra một chùm ánh sáng bạc mạnh, rất dễ dọa tới quỷ, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng xấu tới tiến độ tìm quỷ của chúng tôi. Vì vậy lúc này, chiếc đèn chiêu hồn trong tay Lão Thường được chúng tôi sử dụng như đèn lồng.

 

Chúng tôi vừa tìm kiếm lệ quỷ giết người kia, vừa thảo luận với nhau những chiêu và phương pháp sẽ sử dụng nếu gặp phải lệ quỷ kia.

 

Ban đầu Lão Thường muốn mở thiên nhãn lên luôn, nói như vậy sẽ tiện nhìn đường, lại có thể nhìn thấy hồn phách, nhưng tôi lại ngăn anh ta lại, mặc dù bùa mở thiên nhãn của tôi có thể mở được thiên nhãn, nhìn thấy vật tà. Nhưng bùa mở thiên nhãn rất tiêu hao thị lực, hơn nữa chỉ có thể duy trì hai mươi phút.

 

Lão Thường thấy tôi nói vậy thì cũng từ bỏ suy nghĩ này, sau đó tiếp tục tính toán vị trí của lệ quỷ kia.

 

Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng trên gương mặt nặng nề của Lão Thường đã xuất hiện biến hóa, chỉ thấy anh ta hưng phấn nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng để tôi tìm được rồi!”

 

Dứt lời, anh ta hưng phấn nhìn tôi: “Viêm Tử, căn cứ vào tính toán của tôi, hẳn lệ quỷ kia đang ở vị trí một trăm mét phía trước chúng ta! Bây giờ hai chúng ta mở thiên nhãn ra, lát nữa tiện giết chết thứ kia.”

 

Nghe Lão Thường nói vậy, tôi không khỏi nhíu mày: “Lão Thường, anh phải chắc chắn đấy, tôi chỉ mang theo hai lá bùa mở thiên nhãn này, dùng rồi là không còn nữa đâu!”

 

Dứt lời, tôi lại bảo Lão Thường kiểm tra một lần nữa, bảo anh ta xem thử có xuất hiện sai sót gì trong lúc tính toán không. Mặc dù bình thường Lão Thường rất cẩu thả, nhưng đến thời khắc quan trọng lại không hề sơ ý, anh ta ừ nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu tính toán lại.

0.09372 sec| 2398.766 kb