Nhưng phản ứng của Thường Lượng lại rất lớn, khi nghe thấy tiếng khóc hu hu của cây chuối tây tinh, vậy mà anh ta nhảy cẫng lên: “Ôi trời! Mẹ ơi!”
Nhìn động tác và vẻ mặt khoa trương này của Thường Lượng, tôi không khỏi bật cười, đồng thời trêu đùa anh ta: “Lão Thường? Sao thế? Bị dọa cho vỡ mật rồi à?”
Thường Lượng thấy tôi nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi: “Ai bảo tôi bị dọa chứ, tôi đang thi triển đạo thuật!”
“Đạo thuật, anh cứ khoác lác đi! Đạo thuật gì mà phải nói ôi trời mẹ ơi chứ?” Nói tới đây, tôi không khỏi bật cười thật to.
Mà Thường Lượng cũng là một tên đàn ông sĩ diện thuần chất, vì mặt mũi, anh ta lập tức lấy một tờ giấy vàng từ balo ra, sau đó chỉ nghe anh ta nói: “Tôi nói cho cậu này Viêm Tử, đạo thuật lát nữa tôi thi triển rất lợi hại đấy!”
Thấy Thường Lượng nói như vậy, tôi cũng không vội vàng đáp lời, chỉ nhìn anh ta. Mà sau khi Thường Lượng lấy tờ giấy vàng kia ra, chỉ thấy anh ta nhanh chóng gấp nó lại, không qua bao lâu, một giấy xếp hình con cóc đã xuất hiện trong tay Lão Thường. Khi tôi nhìn thấy con cóc dùng giấy vàng gấp thành này, trong lòng rất nghi hoặc.
Sẽ không phải đầu óc của Lão Trần này có vấn đề gì chứ! Không có chuyện gì gấp một con cóc làm gì? Chẳng lẽ vừa rồi anh ta bị tôi kích thích tới ngốc luôn rồi sao?
Khi tôi đang suy nghĩ linh tinh, chỉ nghe Lão Thường rất đắc ý nói với tôi: “Viêm Tử, tôi nói cho cậu biết! Con cóc này của tôi không phải là cóc bình thường đâu!”
Nghe vậy, chỉ thấy tôi ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường, tôi dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn anh ta: “Phí lời, đương nhiên không phải là cóc bình thường rồi, nó do giấy gấp thành mà! Đậu má...”
Lão Thường thấy tôi nói vậy, vẻ mặt trở nên rất không biết nói sao: “Ông đây nói cho cậu biết, trong con cóc này có sử dụng thuật độn giáp của Kỳ môn dộn giáp, nó thuộc hỏa, là một con cóc lửa!”
Nghe tới đây, tôi không khỏi nhíu mày, mặc dù rất không hiểu lời của Lão Thường, nhưng tôi đã nghe nói tới thuật độn giáp trong Kỳ môn độn giáp từ lâu. Thuật độn giáp này không chỉ có thể thay đổi số vận của núi sông, thậm chí nó có thể thay đổi sống chết của con người, thậm chí trong một vài trường hợp nào đó, nó còn có thể thể hiện ra hiệu quả đặc biệt, ví dụ như “Hỏa” mà Lão Thường vừa nói.
Trước đây tôi từng nghe sư phụ nói, Kỳ môn độn giáp này lấy sắp xếp của lục nghi, tam kỳ, bát môn, cửu tinh và bố cục Kỳ môn độn giáp đặc biệt sắp xếp thành, có muôn vàn biến hóa. Loại biến hóa này rất khác thường, không chỉ có thể xây dựng được một loại cảnh tượng chỉ định nào đó dưới hành động của con người, thậm chí còn có thể phóng thích ra sức mạnh đặc biệt.
Đây cũng chính là “trận pháp” mà nhân gian biết tới và thường gọi.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi nhìn con cóc giấy vàng trong tay Lão Thường thêm mấy cái, chẳng lẽ con cóc giấy trong tay Lão Thường này chính là một loại trận pháp có thể phóng ra lửa?
Nghĩ tới đây, tôi có hơi không tin, vì điều này quá khó để tưởng tượng, dù sao những kiến thức tôi biết kia đều chỉ là nghe nói, chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy. Nhưng lúc này thấy Lão Thường vô cùng tự tin, tôi đã hơi nghi ngờ suy nghĩ của bản thân: “Lão Thường, con cóc của anh biết phun lửa thật à?”
“Hừ! Đương nhiên, đây chính là trận pháp hệ hỏa mà tôi học từ kỳ môn thuật nhiều năm nay, mấy tháng gần đây mới thông thạo hiểu được. Con cóc này của tôi không chỉ có thể phun lửa, hơn nữa còn biết cử động!”
Nhìn vẻ mặt rất tự hào của Lão Thường, tôi càng ngày càng kinh ngạc, vốn tôi tưởng quỷ thuật âm hôn của chúng tôi có thể thay đổi số mệnh cho người khác đã rất trâu bò rồi. Nhưng bây giờ nhìn con cóc trong tay Lão Thường này, tôi thật sự hơi không dám tin tưởng.
“Anh để nó phun một lần xem thử?” Tôi có hơi vội vàng, dù sao tôi thật sự chưa từng nhìn thấy cóc giấy biết động đậy, chứ càng đừng nói là biết phun lửa.
Lão Thường cũng không cố ý làm ra vẻ, lập tức quát lên một tiếng với con cóc giấy trong tay: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, khai!”
Khi Lão Thường vừa niệm xong chín chữ khẩu quyết kỳ môn này, vậy mà con cóc giấy trên tay anh ta đã thật sự động đậy.
Chỉ thấy con cóc giấy kia đạp hai chân, rồi bật một cái nhảy lên trên mặt đất, theo Lão Thương hét “khai” một lần nữa.
Con cóc giấy kia thật sự há to miệng, phun ra một ngọn lửa vào gốc chuối tây đang bốc cháy, ngọn lửa kia mặc dù không hề lớn, thế nhưng lại rất dài, dài khoảng chừng hai mét, hơn nữa cả ngọn lửa đều trông vô cùng sáng. Nhưng mà ngọn lửa này chỉ kéo dài không tới ba giây, sau đó đã tắt ngỏm.
Mặc dù chỉ có ba giây ngắn ngủi, nhưng thuật kỳ môn trong Kỳ môn độn giáp này đã thật sự làm cho tôi mở mang tầm mắt.
Vậy mà lại thần kỳ như thế, có thể sử dụng một tờ giấy vàng gấp ra một con cóc biết phun lửa, mẹ nó, chuyện này thật sự quá nghịch thiên...
Lúc này tôi đã không dám nghi ngờ Lão Thường nữa, vào giờ khắc này, tôi dùng ánh mắt rất sùng bái nhìn anh ta. Mà lúc này Lão Thường lại đang thở hổn hển, giống như đã leo liên tục mười mấy tầng lầu.
Thấy vậy, tôi không khỏi nghi hoặc: “Lão Thường, anh làm sao vậy? Sao lại thở nặng nhọc thế?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo