Dứt lời, tôi cũng không để ý tới Thượng Quan Tiên nữa, lập tức xoay người đi về phía giá cắm hương, chuẩn bị đốt mấy nén nhang cho Thượng Quan Tiên.
Sau khi làm xong những chuyện này, Thượng Quan Tiên đứng trước giá hương hít mấy hơi, nhưng cũng không thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt thoải mái, mà ngược lại chỉ thở dài một tiếng, sau đó biến mất không thấy nữa. Tôi thấy Thượng Quan Tiên lại biến mất thì cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao Thượng Quan Tiên này vẫn luôn như vậy, đều lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất.
Lại qua thêm một tiếng đồng hồ, tôi thấy thời gian đã sắp tới, hẳn Lão Thường cũng đã tan làm, vì vậy mang theo túi công cụ xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
Tôi thấy thời gian còn rất dư giả, thế là lần này không bắt taxi, mà ngồi giao thông công cộng, mặc dù hơi chen chúc nhưng cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ.
Khi tôi xuống xe, Lão Thường đã đang đợi ở trước cổng bệnh viện, tôi nói chuyện với Lão Thường vài câu, sau đó bảo Lão Thường tới quán ăn đối diện gọi mấy món, còn tôi vào bệnh viện thăm Lão Trần trước.
Lão Thường nghe tôi nói vào bệnh viện thăm người bạn thái giám kia thì chỉ mỉm cười, sau đó đi về phía quán cơm ở đối diện.
Mặc dù Lão Trần biến thái chết tiệt này không cho tôi đi thăm anh ta, nhưng dù sao đã nhận tiền của người ta, thì cũng phải làm một ít dịch vụ hậu mãi.
Tôi đi vào bệnh viện, thấy Lão Trần vẫn nằm dí trên giường bệnh như thường ngày, chẳng qua lúc này anh ta không còn buồn rầu nữa, mà là đang tươi cười, hơn nữa còn cười cực kỳ bỉ ổi.
Bởi vì có một y tá đang thay thuốc cho anh ta, anh ta ỷ vào mình lớn tuổi hơn, vậy mà đang giảng lý lẽ với y tá nhỏ kia. Hơn nữa còn vô cùng vô cùng phách lối nói với với y tá nhỏ đó: "Em gái, năm xưa tôi xưng bá cả một con phố của An Khang. Không có người phụ nữ nào không quen Trần gia tôi…”
Lão Trần nước miếng tung bay, khoác lác tới vô cùng không đáng tin, nhưng y tá nhỏ thay thuốc cho anh ta lại ngốc nghếch mà lắng nghe, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thán phục. Những tiếng thán phục này như đã kích thích tới Lão Trần, làm anh ta không chỉ không còn sợ hãi sự thật là mình đã biến thành thái giám, mà bây giờ còn trở bắt đầu trở nên đắc ý…
Tôi ở ngoài cửa nghe một lúc, rõ ràng anh ta bị chuối tây tinh cắn mất chim nhỏ, vậy mà giờ lại nói dối linh tinh, nói là mình đi gieo phong lưu khắp nơi, cuối cùng có một cô gái vì báo thù anh ta, sau một đêm tiêu hồn, vậy mà cô ta lén hạ thuốc anh ta, kết quả dẫn tới lở loét, cuối cùng anh ta nhìn thấu hồng trần, tự vung dao chém đứt thế tục phàm trần.
Mặc dù Lão Trần bịa linh ta linh tinh, nhưng y tá nhỏ kia lại tin tưởng, hơn nữa tôi còn thoáng nghe thấy y tá nhỏ kia nói với Lão Trần: “Anh Trần, anh đúng là một người lịch lãm...” Dứt lời, y tá nhỏ kia còn nhìn Lão Trần bằng ánh mắt quyến rũ.
Kết quả làm miệng vết thương của Lão Trần lại suýt nữa nứt ra...
Tôi không nhìn tiếp được nữa, đứng ở cửa cạn lời liếc anh ta một cái, sau đó ho nhẹ hai tiếng rồi bước vào phòng bệnh.
Y tá nhỏ kia thấy có người đi vào thì lập tức thay đổi sắc mặt, tay chân cũng bắt đầu trở nên nhanh nhẹn hơn, không tới một phút đã thay xong thuốc cho Lão Trần.
Y tá kia thay thuốc xong, bưng khay thuốc lên rồi vội vàng rời đi, tôi thấy y tá nhỏ kia đi xa, bấy giờ mới từ từ quay đầu nói với Lão Trần: “Lão Trần, sinh hoạt của anh cũng ổn nhỉ!”
“Ha ha ha, nào có nào có! Ngồi đi!” Lão Trần cười bỉ ổi, đồng thời duỗi tay ra hiệu tôi ngồi xuống.
Sau đó tôi nói với Lão Trần mấy câu, dù sao tôi tới bệnh viện chính là để xem tình trạng vết thương của anh ta, bây giờ thấy anh ta như này, tôi cũng không ở lại lâu thêm nữa, chỉ nói với anh ta tối nay tôi có chuyện, sau đó thì rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, tôi đi tới quán cơm nhỏ, thấy Lão Thường đã gọi xong mấy món ăn, đồng thời còn lấy hai chai bia.
“Anh Thường, tối nay có chính sự, vẫn uống rượu à?” Tôi nghi hoặc nói.
Mà Lão Thường lại không hề để tâm: “Có câu gọi là rượu tiếp thêm can đảm, không uống rượu sao làm được đại sự!”
Dứt lời, Lão Thường giống như tòa tháp uống một hơi hết nửa chai. Tôi thấy Lão Thường uống giỏi như vây, sao có thể chịu thua? Cũng uống một hơi cả nửa chai.
Lão Thường thấy tôi cũng nhanh gọn như vậy, lập tức cười to nói: “Ha ha ha, Viêm Tử, đợi tối nay tiêu diệt thứ kia xong, chúng ta lại về nhà uống một trận thật đã!”
Tôi thấy Lão Thường nói vậy thì không khỏi bật cười, mặc dù khi sư phụ còn sống bình thường không cho uống rượu, nhưng tửu lượng của tôi lại không yếu, vì vậy lúc này cũng hứng khởi đồng ý với Lão Thường: “Được! Đợi tối nay xong việc, hai chúng ta sẽ uống một bữa lớn!”
Ngoài miệng thì nói sau tối nay hai chúng tôi sẽ uống một bữa. Kết quả ngay trong quán ăn này, hai chúng tôi đã mỗi người cạn năm chai, mặc dù không tới mức bò trên đất, nhưng năm chai xuống bụng ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, lúc này tôi chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng.
Mặc dù hơi choáng váng, nhưng lòng trừ yêu của hai chúng tôi lại không chịu chút ảnh hưởng nào, hơn nữa càng trở nên lớn hơn.
Lúc này thời gian đã là hơn tám giờ tối, vốn hai chúng tôi muốn tới sườn núi Thập Lý sớm một chút, để sắp xếp cho sớm. Két quả gọi liên tục mười mấy chiếc taxi, đều mẹ nó không ai dám tới sườn núi Thập Lý. Cho dù chúng tôi đưa ra giá tiền gấp đôi đối phương cũng không chấp nhận. Xem ra chuyện hai tài xế taxi chết hôm nay đã truyền khắp trong nghề này, vì vậy bọn họ đều không muốn tới sườn núi Thập Lý.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo