Mặc kệ những cái tên quái đản kia đang làm ra những hành vi kỳ lạ gì ở trong trò chơi, lúc này lực chú ý của đa số người chơi đều tập trung vào cuộc thi đấu lần này.
Mà phân đoạn trong cuộc thi đấu cũng được người chủ trì Tiểu Miêu thúc đẩy đúng lúc…
“Được rồi, sau phần mở đầu giải thích của khách quý, đã đến phần giới thiệu về nội dung và tuyển thủ thi đấu lần này của chúng ta.”
“Lần này chúng ta chọn chế độ đào thải 1v1, hệ thống sẽ ngẫu nhiên chọn ra hai tuyển thủ đánh với nhau, người thắng sẽ được vào vòng tiếp theo, người thua trực tiếp bị đào thải, mãi cho đến khi tìm được quán quân của trận thi đấu này.”
“Những tuyển thủ mà chúng ta mời đến lần này đều là người có thân phận và thực lực, mỗi người bọn họ đều là người đã hoàn thành nhiệm vụ mở khóa khu vực liên thông trong trận doanh của mình. Bọn họ là hội trưởng của công hội Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên đến từ trận doanh Nhân Loại, nữ thần võng du Ngọc Sinh Yên đến từ trận doanh Tinh Linh, cũng đến từ trận doanh Tinh Linh, người chơi chuyên nghiệp của công hội Tinh Thần Nhược Sở, hội trưởng của Bang Long Hổ Thái Thập Tam đến từ trận doanh Thú Nhân, hội trưởng của Chiến Minh Reginald thuộc trận doanh Thú Nhân, nhân vật nổi tiếng trong giới võng du, Truy Phong Giả Tịch Dương thuộc trận doanh Ác Ma, A Hoa Tỷ và Mệnh Phàm thuộc trận doanh Ác Ma…”
“Tôi nhổ, giọng điệu của cô nàng này là sao chứ, sao tôi cảm thấy khi cô ta nói đến ID của tôi thì lập tức trở nên uể oải, hơn nữa tại sao lại để tên của tôi và A Hoa Tỷ bên cạnh nhau chứ.” Tiêu Phàm nghe Tiểu Miêu giới thiệu các tuyển thủ thì tâm trạng trở nên rất khó chịu.
“Phàm muội muội, chị đã nói với em từ sớm rồi, ngoài chị của em ra, đừng tin tưởng những người phụ nữ xinh đẹp khác.” Lúc này mà Hổ Nữu vẫn không quên trêu chọc Tiêu Phàm.
…
“Mọi người nghe được không, lần này chúng ta đã mời đến rất nhiều tuyển thủ có danh tiếng đó, không biết ở đây có tuyển thủ nào mà mọi người vô cùng quan tâm không. Theo ý riêng của Tiểu Miêu, Tiểu Miêu rất coi trọng Ngọc Sinh Yên đó, dù sao cô ấy cũng là tấm gương của những người chơi nữ, hơn nữa vừa xinh đẹp lại có thực lực. Tiếp theo chính là người được xưng là “Truy Phong Giả”, Tịch Dương, bởi vì người ta là fan trung thành của Tịch Dương đó, xấu hổ ghê, meo meo ~” Nói xong thì Tiểu Miêu làm ra một cái biểu cảm ngại ngùng rồi ra vẻ dễ thương, dẫn đến một đám sói đói tru tréo lên.
…
Mà ở một vị trí hạng nhất nào đó trong sân…
“A! Đau! Em làm gì vậy, Mạn Mạn!” Tịch Dương hét lên một tiếng thê thảm.
“Không được để ý đến con nhỏ dâm đãng trên kia, Tịch Dương ca, anh biết chưa ~”
Tịch Dương nhìn Tây Qua Mạn Mạn đang chuẩn bị “hắc hóa” trước mắt mình thì mồ hôi lạnh đổ ra như suối, hắn ta lập tức trả lời: “Ừ, rõ rồi.”
…
“Ngài Phong Ma Tiểu Xích Lang, là một vị khách quý đặc biệt của lần thi đấu này, hơn nữa còn là một chuyên gia tình báo chuyên nghiệp trong trò chơi, ngài cảm thấy vị tuyển thủ nào trong đây có thể đạt được vị trí quán quân trong cuộc thi đấu lần này?”
Giọng điệu của Phong Ma Tiểu Xích Lang rất bình thường, cũng giống như bề ngoài bình thường của hắn ta vậy, chậm chạp nói ra tên của ba vị tuyển thủ: “Tịch Dương, A Hoa Tỷ, và… Mệnh Phàm.”
Tiểu Miêu tưởng rằng Phong Ma Tiểu Xích Lang sẽ nói ra tên của các hội trưởng công hội, bởi vì trước đó Tiểu Miêu đã nghiên cứu về những người chơi nổi tiếng này, nếu Phong Ma Tiểu Xích Lang nhắc đến những người đó, cô ta lại có thể tiếp tục bình phẩm bọn họ từ đầu đến chân, để thể hiện trình độ chuyên nghiệp khi làm người chủ trì của bản thân mình.
Nhưng những tuyển thủ mà Phong Ma Tiểu Xích Lang nói đến thực là…
Hắn ta không có cố tình chơi cô ta chứ.
Tịch Dương, cô ta là fan của Tịch Dương nên còn biết rõ, còn hai người chơi không hề có chút tiếng tăm đằng sau, Tiểu Miêu thực sự bất lực, thậm chí ngay cả mặt mũi của hai vị tuyển thủ đó cô ta cũng chẳng biết.
Lúc này Tiểu Miêu bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Xem ra Phong Ma Tiểu Xích Lang là một người chơi của trận doanh Ác Ma nên rất thích trận doanh của mình, ngay cả trong cuộc thi đấu lần này mà ngài cũng ủng hộ những người chơi đến từ trận doanh Ác Ma.”
Phong Ma Tiểu Xích Lang chỉ cười thôi, chuyện này không đáng để hắn ta phản bác lại.
Hắn ta quả thực rất thích trận doanh Ác Ma, bởi vì hắn ta biết, chỉ cần trận doanh Ác Ma vẫn còn tồn tại thì những hành vi đó của hắn ta mới được tán thành.
Chỉ có điều, chuyện ba người này có thể thắng lợi chính là sự phán đoán chân thực nhất trong lòng Phong Ma Tiểu Xích Lang.
Tiêu Phàm nghe được tên “paparazzi” Phong Ma Tiểu Xích Lang nhắc đến mình, trong lòng hắn hơi kinh ngạc, có điều cũng không để ý lắm.
“Được rồi được rồi, chúng ta nói chuyện như vậy là đủ rồi, tiếp theo chúng ta sẽ lập tức tiến hành cuộc thi đấu đầu tiên, tuyển thủ thi đấu của chúng ta sẽ được hệ thống chọn ngẫu nhiên từ trong tám vị tuyển thủ, bây giờ, mời nhìn vào màn hình lớn!”
Theo tiếng nói của Tiểu Miêu, một cái màn hình lớn lơ lửng trên sân thi đấu xuất hiện…
“Phàm ca!” Đúng lúc này Tiêu Phàm nghe được bên tai mình truyền đến một tiếng kêu to quen thuộc.
Tiêu Phàm quay đầu về phía tiếng kêu, nhìn thấy dáng người mập mạp quen thuộc đang đi về phía mình.
“Tiểu Bàn, sao em đến đây rồi.” Tiêu Phàm kinh hỉ.
Đúng vậy, người đang đi về phía Tiêu Phàm chính là bạn thân của hắn, Phan Phú Quý, tên gọi tắt là Tiểu Bàn, ID trong trò chơi là Hào Đại Bàn.
“Em ở vị trí hạng nhất bên kia nhìn thấy bóng dáng của anh liền đến đây chào hỏi, thật là đã lâu không gặp rồi, Phàm ca.”
“Đúng đấy, đã lâu không gặp rồi, Tiểu Bàn, em hoàn toàn không gầy đi chút nào.”
“Phàm ca, anh cũng đê tiện như trước vậy, ha ha.”
Một giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai của Tiêu Phàm: “Mệnh Phàm, bạn của anh sao? Sao anh không giới thiệu cho chúng ta biết chứ?”
Hào Đại Bàn nghe được tiếng nói chuyện thì lúc này mới chú ý đến bên cạnh Tiêu Phàm vẫn còn có người, quay đầu nhìn lại thì con mắt không chuyển sang hướng khác được nữa, cậu ngơ ngác đứng sững sờ ở đó, người đẹp ăn mặc gợi cảm, dáng người đẹp đẽ này từ đâu đến thế.
Lúc Tiêu Phàm quay đầu lại cũng lập tức ngẩn người ra như Hào Đại Bàn, mợ nó, người đẹp à, cô là ai thế, thành viên Hổ Nữu trong đội của tôi không thể nào đoan trang hiền thục như vậy được!
Tiêu Phàm nhìn nụ cười dịu dàng chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Hổ Nữu, cố kìm lại sự xúc động muốn gọi đến đường dây nóng 12315 trong lòng mình.
“Chào cậu, tôi là thành viên cùng đội với Mệnh Phàm, Hổ Nữu.” Hổ Nữu dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nói chuyện với Hào Đại Bàn, Tiêu Phàm lại nghe đến mức hai cái đùi trở nên run rẩy, hình ảnh này thật sự rất đáng sợ.
Hắn nhớ ra rồi, lúc trước Hổ Nữu cũng dùng dáng vẻ như vậy để làm quen với mình, sau đó chưa được bao lâu, ác mộng của hắn liền bắt đầu.
“Chào cô, tôi là bạn từ nhỏ của Phàm ca, Tiểu Bàn, ID trong trò chơi là Hào Đại Bàn, rất hân hạnh được gặp cô, người đẹp Hổ Nữu.” Hào Đại Bàn mang khuôn mặt đỏ rực nhìn Hổ Nữu rồi nói.
“Tiểu Bàn cậu thật là đáng yêu.”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hổ Nữu lúc này, cả người Hào Đại Bàn lập tức trở nên ngốc nghếch, cậu toét miệng cười khúc khích với vẻ ngây ngốc.
Tiêu Phàm che mặt hối hận, cái tên Tiểu Bàn này thật sự khiến hắn rất mất mặt đó.
“Xin chào, tôi cũng là thành viên trong đội của Mệnh Phàm ca ca, tôi tên là Xà Cơ.”
Hào Đại Bàn sững sờ, cậu lại nhìn thấy một cô gái điềm tĩnh ở bên cạnh ló đầu ra.
“Tôi cũng là thành viên cùng đội với Mệnh Phàm, chào Hào Đại Bàn, tôi tên là Bán Trường Miên.”
Đợi đến lúc người đẹp thứ ba xuất hiện, rốt cuộc thì Hào Đại Bàn đã không khống chế được tâm tình của mình nữa, cậu kéo Tiêu Phàm qua một bên, giữ lấy cơ thể của Tiêu Phàm rồi dùng sức lắc: “Phàm ca, sao anh có thể như vậy chứ, chúng ta đã nói là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu mà, tại sao anh lại trốn trong đống người đẹp hưởng thụ, lại không chịu nói một tiếng với anh em tốt của mình chứ, em đã nhìn nhầm anh rồi, hu hu…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo