"Ha ha, không ngờ rằng em cũng biết, xem ra lần này anh cũng sẽ nổi tiếng đây." Tiêu Phàm cười ha ha nói.
Hổ Nữu liền dùng hai tay tóm lấy cổ áo Tiêu Phàm, kéo người Tiêu Phàm lại phía mình, hai mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói: "Hiện giờ chị đây không có tâm trạng đùa nghịch với anh, nhớ kỹ anh nhất định phải giết chết con khốn Ngọc Sinh Yên cho tôi!"
Tiêu Phàm cảm nhận được sát khí khổng lồ của Hổ Nữu lúc này, nuốt một ngụm nước bọt, lập tức đáp: "Được! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
"Vậy thì còn được."
Tiêu Phàm được Hổ Nữu buông ra nhẹ nhàng thở ra một hơi, quả nhiên hắn đoán không sai, Hổ Nữu đúng thật là đang tức giận.
Nhưng Ngọc Sinh Yên tại sao lại chọc phải cô chứ, thật là kỳ quái.
Mặc kệ, dù sao thì hắn cũng phải đánh bại Ngọc Sinh Yên này, đồng ý với Hổ Nữu tiêu diệt cô ta chỉ là nhân tiện mà thôi...
Tiêu Phàm không nghĩ tới chuyện mình phá phách tại giáo đường lại nhấc lên mưa gió ở thành Antequera. Những người chơi rảnh rỗi kia cũng nhao nhao chạy đến giáo đường Antequera thông qua tuyền tống trận, trong nháy mắt trong thành Antequera chật kín người.
Phố lớn ngõ nhỏ chen chen chúc chúc khiến cho Tiêu Phàm không còn tâm tình dạo phố, thế là không không bao lâu sau Tiêu Phàm liền offline sớm. Bởi vì hôm sau hắn còn phải tham gia trận đấu, hắn vẫn còn tương đối coi trọng trận thi đấu này.
Sau khi những người chơi kia tiến vào thành Antequera thì không tìm được cái người trâu bò tên “Tiêu Phàm” kia nên có chút mất hứng. Tuy nhiên những người chứng kiến lúc đó vẫn tung chuyện này lên Post Bar.
Nếu là ngày thường, hành động của Tiêu Phàm đủ để lên top trên Post Bar.
Đáng tiếc thời gian trước mắt là thời gian đặc thù, bởi vì ngày mai sẽ có một sự kiện trọng đại diễn ra, đó chính là giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh” mà người người mong đợi.
Vì thế toàn bộ đề tài nóng trên Post Bar đều tập trung liên quan đến thiệp mời của giải thi đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”.
Ngoại trừ Mệnh Phàm và A Hoa tỷ ra, những thiệp mời có tên “Ngọc Sinh Yên, Tịch Dương, Long Ngạo Thiên, Thái Thập Tam, Reginald, Nhược Sở” đều có rất nhiều người xem. Vì thế hành vi kinh thiên động địa của Tiêu Phàm tạm thời được che giấu...
Sau khi Tiêu Phàm offline thì lập tức chìm đắm trong luyện khí và luyện kiếm. Bởi vì trong trận đấu ngày mai có người thực sự đem lại cho Tiêu Phàm áp lực không nhỏ.
Người đó chính là A Hoa tỷ.
Mà Tiêu Phàm vì tìm cách đối phó với A Hoa Tỷ trong ngày mai, bắt đầu từng li từng tí nhớ lại những hiểu biết hiểu mình về A Hoa tỷ, đương nhiên trong cái từng li từng tí này không bao gồm phương diện tướng mạo của A Hoa tỷ.
Dựa vào thực lực bây giờ của Tiêu Phàm, không thể nào duy trì hình dáng của A Hoa tỷ trong đầu mình trong vòng một giây. Vì thế hình tượng của A Hoa tỷ trong đầu Tiêu Phàm là censored,
Thế nhưng càng nghĩ, Tiêu Phàm phát hiện A Hoa tỷ rất khó hiểu.
Mà nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy A Hoa tỷ, A Hoa tỷ nói một câu, lòng Tiêu Phàm càng ngày càng trở nên bất an.
Lúc trước A Hoa tỷ nói: “Tôi và Ngọc Sinh Yên chia năm năm.”
Chia năm năm là khái niệm đáng sợ cỡ nào. Chẳng lẽ muốn ám chỉ rằng người được xưng là nữ thần võng du Ngọc Sinh Yên cũng chính là quái vật đẳng cấp A Hoa tỷ ư?
Nghĩ vậy, người lúc còn ở trong trò chơi không hốt hoảng – Tiêu Phàm, giờ đây offline rồi, chẳng hiểu sao nghĩ ngợi lung tung mà trở nên căng thẳng.
Giống như thí sinh trước một kì thi lớn, càng gần thời gian thi, bản thân lại càng trở nên sợ sệt.
Thế là hôm nay Tiêu Phàm gia tăng luyện tập tu luyện kiếm pháp, miệt mài luyện chày cán bột, rồi ngồi xếp bằng hít thở luyện khí. Sau khi khôi phục thể lực lại tiếp tục cầm chày cán bột trên bàn lên, cứ liên tục như vậy...
Cứ thế đến khuya, Tiêu Phàm cũng mệt mỏi.
Cuối cùng hắn ngưng thần, phát lực với chày cán bột trên bàn, muốn cách không gian di chuyển vật, muốn dò xét cánh cửa của Ngự Kiếm Thuật cơ bản.
Đáng tiếc việc tu hành không thể gấp gáp cầu thành. Tiêu Phàm trừng mắt nhìn cây chày cán bột đến nỗi mắt muốn gân xanh muốn nổ tung, nhưng cây gậy kia vẫn biểu thị mình chỉ nguyện làm một “chiếc gậy đẹp đẽ an tĩnh”.
Tiêu Phàm cười khổ, từ bỏ hành vi “phát công” ngây ngốc với chày cán bột, trực tiếp mềm nhũn ngã lên chiếc giường sau lưng.
Hôm nay Tiêu Phàm thực sự vô cùng mệt mỏi,
Hai mắt nhắm lại liền ngủ mất. Mà chân chiếc bàn hắn đặt chày cán bột, phần tiếp xúc với đất lộ ra một vết tích. Đây là vết tích của chân bàn đã kke ở đó một thời gian dài hình thành lên...
Hôm nay Tiêu Phàm nằm mơ, hắn mơ thấy Ngự Kiếm Thuật của hắn cuối cùng cũng thành công, hắn có thể ngự kiếm phi hành.
Trong giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh, hắn dựa vào kiếm thuật phiêu dật tiêu sái của mình đánh bại Long Ngạo Thiên ngốc hết chỗ chê, Ngọc Sinh Yên vênh váo tự đắc, còn có A Hoa tỷ không ai địch nổi.
Hắn trở thành người đứng đầu trong trận so tài lần này. Khán giả trong toàn trường reo hò vì hắn, đến cả ông nội đã qua đời của Tiêu Phàm không hiểu sao cũng xuất hiện.
Tiêu Phàm nhìn người trưởng bối mà mình vẫn luôn kính trọng kia đang định mở miệng nhắn nhủ điều gì đó với hắn, đúng lúc này thì điện thoại di động của Tiêu Phàm vang lên...
“Alo?” Tiêu Phàm vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có chút mơ hồ.
“Đội trưởng ca ca, sao anh vẫn còn chưa xuất hiện? Bây giờ đã 11h50’ sáng rồi?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào.
Tiêu Phàm hơi hoài nghi một chút, mình còn đang nằm mơ à, sao lại có emái đáng yêu họi điện kêu mình rời giường, 11h50’ là cái quái gì thế?
11h50’? 12 giờ...
Tiêu Phàm cuối cùng cũng tỉnh táo, vội vàng cúp điện thoại, không cần rửa mặt, vội vàng vọt vào máy chơi game.
Loảng xoảng một tiếp, của của máy chơi game khép lại...
Tại chỗ hôm qua mọi người đã hẹn bên trong trò chơi, đám người Hổ Nữu đang đợi ở đó.
Thấy Tiêu Phàm vội vàng chạy tới, Hổ Nữu không nói hai lời, trực tiếp véo tai Tiêu Phàm: “Anh làm cái gì thế hả? Nghe Xà Cơ nói lúc gọi điện cho anh, anh còn đang mơ mơ màng màng, có phải là đang ngủ đến to đầu không hả? Đúng rồi, vì sao Xà Cơ có số điện thoại của anh? Nếu Xà Cơ không có số điện thoại của anh thì chúng ta liền thảm rồi có biết không hả? Còn nữa đưa số điện thoại của anh cho cả tôi nữa...”
Đối với hành động này của bà quản gia Hổ Nữu, đám người Bán Trường Miên đã rất quen thuộc, không còn thấy kinh ngạc nữa, vì thế chỉ đứng một bên che miệng cười nhạo.
Tiêu Phàm vừa ngủ quên, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm, lại bị Hổ Nữu kéo tai lải nhải liên tiếp, hơi nhức đầu: “Đừng nghịch nữa, nhanh nhanh nhanh, tôi đưa mọi người vào hội trường.”
Tiêu Phàm mở bảng giao diện sân thi đấu của mình, sau khi bố trí xong thì hắn cùng các thành viên hóa thành ánh sáng nhạt biến mất tại chỗ.
Đây là đặc quyền mà ban tổ chức giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh chuẩn bị cho nhóm tuyển thủ dự thi, chính là có thể đặt trước vị trí trong võ trường, đến lúc đó có thể dẫn cả bạn bè thân hữu của mình cùng tiến vào.
Đương nhiên tuyển thủ cũng không thể dẫn đến quá nhiều bạn bè. Nếu không một số hội trưởng công hội sẽ dẫn toàn bộ thành viên của công hội đến cổ vũ cho mình. Như vậy thì phe tổ chức sẽ lỗ to.
Bãi sân mà đám người Tiêu Phàm tranh tài lần này vô cùng khí thế. Đây là một sân thi đấu có phong giống sân thi đấu ở Italy thời La Mã cổ đại.
Thật ra mỗi một tuyển thủ đều có ước mơ được tiến vào sân thi đấu thần thánh thời La Mã cổ đại này dưới ánh mắt chăm chú của hàng vạn người, mà ban tổ chức lần này đã rất thông minh khi tổ chức giải thi đấu này tại đây.
Khán đài có thể chứa được mấy vạn người, mặc dù cách cuộc tranh tài còn mấy phút nhưng khán đài đã đông nghịt người.
Những người đến xem đều phải mua vé để vào, bởi bản thân họ muốn đích thân trải nghiệm không khí tại sân thi đấu.
Về phần những người chơi không cướp được vé vào của cũng chỉ có thể trả tiền để được xem video trực tuyến trên kênh chat.
Tiêu Phàm dẫn đám người Hổ Nữu rẽ bảy quẹo tám,cuois cùng cũng đến được vị trí hạng nhất mà mình đã đặt trước.
Vị trí hạng nhất này rất tốt, cách sân tranh tài rất gần. Hổ Nữu đứng từ chỗ này la hét, tuyển thủ đang thi đấu trên san có thể nghe thấy rõ.
Loại chỗ như thế này dùng tiền mau thì phải trả giá rất cao, vì thế có thể thấy đặc quyền mà ban tổ chức cho các tuyển thủ thật sự không tệ.
Đám người Tiêu Phàm vừa ngồi vào vị trí của mình thì kim đồng hồ vừa vặn chỉ đúng 12h...
“Cộc cộc cộc, chào mọi người, tôi là người chủ trì cho giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh lần này, Tiểu Miêu. Mọi người còn nhớ tôi chứ? Meo meo”’
“Hiện giờ tôi xin tuyên bố, giải đấu PK biểu diên Tân Sinh chính thức bắt đầu!”
Lời của Tiểu Miêu vừa dứt, vô số tiếng pháo mừng vang lên, từng đợt pháo hoa nở rộ trên không trung, không khí trên hiện trường trở nên vô cùng náo nhiệt...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo