Người ta vỗ tay, Tô Âm cũng vỗ tay theo, vỗ tay xong lại thầm hận vì sao mình cũng phải vỗ tay.
Con người sống trên đời, có ai không như thế, bị số đông ép làm chuyện mình không muốn làm.
Thua rồi.
Thua rất triệt để.
Thua tan nát cả rồi.
Độ nổi tiếng tăng vùn vụt, fan bao vây ca ngợi, xum quanh nịnh nọt lấy lòng làm Tô Âm mỗi ngày đều phiêu diêu như ở trên mây. Cùng với sức nóng tăng lên, tâm khí thêm cao ngạo, dã tâm như con dã thú muốn phá toang lồng xông ra, muốn đoạt lấy mọi thế.
Đợi thời thế mấy năm, vừa mới muốn ngoi đầu lên đã bị người ta tát cho một cái văng trở lại.
"Khổng Khuê, cô tưởng rằng không ai thẳng được cô sao?"
- Tiểu Âm ....
Vương Lâm không có tư cách tham gia hội nghị, ngồi ở phòng sốt ruột chờ đợi, vừa thấy Tô Âm về, vội đi nhanh tới hỏi:
- Sao rồi, có thắng không?
- Chị Lâm ...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo