- Khởi Nguyên, cậu muốn bổ xung gì sao?
Lật Côn day trán chỉ Bạch Khởi Nguyên, chuyện này sao lại rắc rối như vậy, vừa rồi hỏi ý kiến hắn thì hắn không nói, bây giờ khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định thì cậu lại nhảy ra sinh sự:
- Chủ tịch Lật, vốn tôi muốn đợi nghe ý kiến của mọi người, nhưng mà một câu của chủ tịch Lạc làm tôi rất có cảm xúc. Chủ tịch Lạc nói "không nên để lòng công thần nguội lạnh" ... Câu này nói rất hay,
Bạch Khởi Nguyên đứng lên, hai tay chống bàn, trịnh trọng nói:
- Tôi nhớ bảy năm trước, khi đó lần đầu diễn chung với Khổng Khuê, cô ấy vẫn còn đi học, nhưng bằng vào kỹ thuật diễn xuất tinh tế và ngôn ngữ thân thể đầy linh tính khiến người xem thừa nhận. Bảy năm qua chúng tôi cùng nhau đóng năm bộ phim truyền hình, hai bộ phim điện ảnh, còn mấy lần đóng phim quảng cáo. Phim Bí mật năm ngoái càng mang lại cho công ty chúng ta vô số vinh dự và phần thưởng.
- Bạch Khởi Nguyên tôi phải nói với Khổng Khuê một lời cám ơn, không có cô ấy, có lẽ không có tôi ngày hôm nay. Đông Chính chúng ta cũng nên nói một câu cám ơn với Khổng Khuê, có cô ấy ở Đông Chính, chúng ta có thể tự tin giới thiệu với người khác "Khổng Khuê là nhất tỷ của Đông Chính". Cống hiến của cô ấy với Đông Chính nhiều như thế, vì tôi hi sinh nhiều như thế, tuy tôi chưa xem qua kịch bản đó, nhưng phiếu của tôi bất kể thế nào cũng bỏ cho Khổng Khuê.
Cả phòng im phăng phắc.
Tất cả mọi người chấn kinh nhìn Bạch Khởi Nguyên, nhìn vị được tập đoàn gọi là "Bạch gia" này.
Có ai không biết Bạch Khởi Nguyên vào nghề sớm, nổi tiếng sớm, thân phận địa vị của hắn hiện nay không chỉ là nhất ca ở Đông Chính, mà còn là đại ca trong giới giải trí.
Còn Khổng Nhược Khuê, mặc dù ngay trước khi vào nghề đã được đánh giá rất cao, từ dung mạo được lòng người đến kỹ năng diễn xuất vượt quá tuổi tác, cho nên được vào nữ phụ.
Đây là chuyện bình thường, với người mới có tố chất được công ty coi trọng, công ty không ngại khi ký hợp đồng không ngại đồng ý cho họ diễn "vai phụ số hai" hoặc "vai phụ số ba", vì dù sao có nữ chính và nam chính tọa trấn, không lo không kiếm được tiền.
Nhưng từ số hai lên số một, không đơn giản chỉ là một bước.
Có vô số nghệ sĩ ngay từ khi vào nghề đã được đóng vai phụ số hai, được công ty đổ vô số tài nguyên, nhiều năm sau vẫn an phận ở vai phụ, khó thể hiện hết tài hoa, cuối cùng là chìm nghỉm trong biển người mênh mông.
Vì thế Bạch Khởi Nguyên từ bộ phim thứ hai tiến cử Khổng Nhược Khuê làm nữ chính là một bược cực kỳ quan trọng, nếu không Khổng Nhược Khuê có diễn xuất thế nào, muốn lên được nữ chính, e cần vài ba năm tích góp độ nổi tiếng.
Chính vì thế mà mọi người đều nói rằng, không có Bạch Khởi Nguyên thì không có Khổng Nhược Khuê hôm nay.
Không ngờ rằng hôm nay Bạch Khởi Nguyên đích thân nói ngược lại không có Khổng Nhược Khuê thì không có Bạch Khởi Nguyên.
Không chỉ là lời cám ơn, lại còn vào giây phút quan trong nhất, đem phiếu bầu của mình bỏ cho Khổng Nhược Khuê.
"Bạch gia đúng là đáng mặt nam nhân chân chính!" Đây là suy nghĩ của không ít người. Thậm chí Trần Thuật tuy rùng mình vì thằng cha sến sủa này cũng phải thừa nhận, đây đúng là sự cứu viện đúng lúc.
Chỉ có Tô Âm đứng ngồi không yên, Khổng Nhược Khuê ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lật Côn cười lớn phá vỡ yên tĩnh trong phòng:
- Đúng thế, không thể làm lòng công thần nguội lạnh, câu này tôi cũng rất xúc động, rất hổ thẹn. Khổng Khuê tới Đông Chính thấm thoát được bảy năm rồi nhỉ, đã trưởng thành cùng truyền thông Đông Chính, thành tập đoàn Đông Chính như hiện nay, thành tiếng nói không thể xem nhẹ trong nghề ... Có Khổng Khuê, chúng ta có tự tin. Câu này hay, rất hay.
Tô Âm nhìn Lạc Thừa Bình và Phan Hiếu kính cầu cứu, nhưng hai lão già này im lặng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo