Vương Tín đẩy Lăng Thần sang bên, hùng hổ bước tới một bước, hắn không cao hơn Trần Thuật, nhưng đậm người hơn nhiều, nắm tay siết chặt:
- Mày dọa tao đấy à?
- Đúng đấy.
Lần này Trần Thuật lạnh giọng thừa nhận:
- Tổng giám đốc Vương không thẹn là người kế thừa tương lai của tập đoàn Hoa Mỹ, tôi nói mập mờ thế mà anh cũng nghe ra được.
Lăng Thần cũng có chút không nhịn được:
- Tổng giám Trần, anh có biết câu châm ngôn này không, người tham lam sẽ mất hết tất cả.
- Tôi biết chứ.
Trần Thuật gật đầu:
- Tôi còn biết một câu: Làm người phải có lòng chung thủy.
Trở mặt tới nước này rồi, Lăng Thần không bận tâm tới ý vị trào phúng trong lời nói của Trần Thuật, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Anh muốn quá nhiều, điều này vượt quá khả năng tiếp nhận của chúng tôi. Huống hồ những điều này chỉ từ miệng anh nói ra, không có bất kỳ chứng cứ nào hỗ trợ .. Nếu như chúng tôi vì mấy câu uy hiếp mà đi đồng ý với yêu cầu quá đáng của anh, liệu có phải chúng tôi quá ngu xuẩn không?
- Kẻ ngu xuẩn là tổng giám đốc Vương, còn thư ký Lăng tất nhiên là không rồi.
Trần Thuật khẽ buông một tiếng thở dài tựa thương hại:
- Nếu tôi là tổng giám đốc Vương, cho dù muốn cướp vị trí người đại diện của CE thì cũng không dùng loại thủ đoạn dơ bẩn này. Tổng giám đốc Vương sau khi về nước, phát hiện ra hiện thực không giống với tưởng tượng của mình, có phải do công tác tiếp nhận tập đoàn không được thuận lợi nên mới sốt ruột không?
Vương Tín rùng mình, sao có thể để đối phương nhìn ra điểm yếu:
- Trần Thuật, chuyện của tao liên quan gì tới mày, không cần mày chỉ tay năm ngón.
- Nhân vật nhỏ như tôi thì nào dám chỉ tay năm ngón với sự nghiệp của tổng giám đốc Vương.
Trần Thuật rất hài lòng, chuyến đi này có thu hoạch nhiều hơn y nghĩ, giúp y xác định được rất nhiều chuyện:
- Nhưng tôi có thể cười ha hê khi tổng giám đốc Vương rớt đài, trời cao làm chứng, lúc đó tôi sẽ cười to lắm đấy, ha ha ha ha ...
- Mày, mày ...
- Thôi, chuyện lớn thế này tôi nghĩ các người phải suy nghĩ thật kỹ càng, dù sao tôi cũng có chút việc phải chuẩn bị trước ... Chú ơi, tôi lấy khoai.
Trần Thuật chẳng buồn nhìn gương mặt méo mó vì giận dữ của Vương Tín, tới chỗ xe bán khoai:
- Khoai lang nguội mất, không tiếp mấy người nữa đâu.
Nhận túi khoai lang từ tay ông chú bán khoai, Trần Thuật vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa lấy di động ra bấm số điện thoại:
- Có ăn khoai lang nướng không?
- Ăn.
Phía đối diện đáp rất gọn:
- Vậy tôi mang tới cho cô ngay bây giờ.
Trần Thuật cười ôn nhu:
Đến khi Trần Thuật đã đi xa rồi Vương Tín và Lăng Thần vẫn đứng giữa sân rộng, chưa hết bàng hoàng.
" Cứ để y đi như vậy sao? "
" Để một tên nhân viên cũ nhỏ bé chạy tới tòa nhà tập đoàn, uy hiếp ông chủ cũ rồi nghênh ngang bỏ đi như vậy sao?"
Vương Tín không cam tâm, nhưng lúc này hắn bất lực, không làm gì được kẻ hắn từng coi như sâu kiến dí một cái là chết:
- Em nghĩ thế nào?
Lăng Thần rối trí:
- Hư hư thực thực, em cũng không rõ nữa, nếu chỉ vẻn vẹn bằng vào những thứ anh ta nói thì chúng ta tất nhiên là có cách để ứng phó. Em chỉ em là anh ta còn quân bài nào chưa tung ra.
- Vì sao y biết nhiều như thế?
Vương Tín hết sức thống khổ, tại sao lại là y, nếu người khác phát hiện chuyện này, hắn chịu được, tại sao là thứ cặn bã hạ đằng đó:
- Ai mà biết.
Lăng Thần cố dứt bỏ hình bóng Trần Thuật lúc rời đi:
Vương Tín xoay người đi về phía tòa nhà Hoa Mỹ:
- Triệu tập toàn bộ nhân viên bộ phận quan hệ xã hội.
- Vâng thưa tổng giám đốc.
Ông chú bán khoai nhặt non nửa củ khoai lang Lăng Thần đánh rơi cho vào thùng rác, lòng nghi hoặc nhìn theo Lăng Thần, không phải cô gái này là bạn gái của chàng trai kia sao? Thế nào mà trông ... Có vẻ quan hệ với người tên tổng giám đốc Vương kia còn thân mật hơn?
- Ôi, cô gái à, vậy không hay đâu ...
Tựa hồ đã nghĩ ra điều gì đó, ông chủ thở dài, tiếp tục cho thêm khoai vào bếp:
..... ....
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo