Khổng Nhược Khuê ném cục nợ đi rồi nhận lấy cốc nước Tĩnh Tĩnh đưa cho, phồng má uống thoải mái, về nhà rồi, không ngại uống nhiều nước nữa, nghĩ tới uống nước lại lườm Trần Thuật, mất mặt quá mà.

Trần Thuật nhìn hai chữ "Vương Thiều" liền biết lại thêm một người nữa hỏi tội đây, ngẫm nghĩ một lúc nhận máy, không đợi cho bên kia kịp nói gì liền tiên hạ thủ vi cường gấp gáp nói:

- Chị Thiều, chị cũng biết chuyện kia rồi à?

- Tiểu Khuê ... Hả, chuyện gì thế?

Vương Thiều thấy giọng nói Trần Thuật đầy vẻ cấp bách thì nuốt lời muốn nói lại, không ngờ người nhận điện thoại là Trần Thuật:

- Một đám phóng viên khốn kiếp xông vào phòng bệnh của Khổng Khuê chụp ảnh bừa bãi, tôi hết sức ngăn cản bọn chúng không được, bọn chúng còn ra tay đánh Tĩnh Tĩnh bị thương ...

Trần Thuật có vẻ chưa hết bức xúc:

- Trán Tĩnh Tĩnh bị rách một vệt lớn, phải băng bó, tôi cũng bị thương ... Chúng tôi bị thương thì không sao, nhưng Khổng Khuê vốn đã bó bột ngồi đó rồi, chẳng may có chuyện gì thì thế nào?

- Tôi đã trao đổi với bên bảo an rồi, có điều bọn họ chưa xác định được đám phóng viên kia lẻn vào thế nào. Nếu đã có ba kẻ vào được thì thế nào cũng còn những kẻ khác đang rình mò ở đó, ở bệnh viện không còn an toàn nữa, không còn cách nào khác tôi đành đưa Khổng Khuê về.

Khổng Nhược Khuê làm động tác hắt nước, đúng là giỏi đóng kịch, vậy mà vừa rồi còn mặt mũi nói mình.

Vương Thiều phía bên kia thở phào, sau đó tức giận:

- Tổng giám Trần, anh làm đúng lắm, xử lý kịp thời quyết đoán. Tôi nhận được điện thoại phía bệnh viện, nói không thấy Tiểu Khuê đâu nữa, làm tôi chết khiếp, không ngờ rằng lại có chuyện như vậy. Đám người bệnh viện này làm ăn kiểu gì thế, chúng ta rõ ràng đã ở phòng vip rồi, bọn họ không bảo vệ nổi bệnh nhân, xảy ra vấn đề, ai chịu trách nhiệm?

- Đúng vậy.

Trần Thuật giơ dấu diệu victory với Khổng Nhược Khuê, biểu thị qua ải thành công:

- Vì an toàn của Khổng Khuê, tôi đành bí mật đưa cô ấy về nhà. Có điều còn chưa làm thủ tục ở bệnh viện chưa làm, khả năng phải phiền bên chị Thiều xử lý. Còn nữa, tôi và mấy tên phóng viên xảy ra xung đột, bọn chúng vờ bị thương, đang kiểm tra ở bệnh viện.

- Chuyện này cứ để tôi xử lý.

Vương Thiều đâu phải vừa, đằng đằng sát khí nói:

- Đám người đó làm sao vô pháp vô thiên như vậy, không cho chúng thấy chút lợi hại, chúng nghĩ chúng ta dễ bắt nạt.

- Vậy phải làm phiền chị Thiều rồi.

- Khách khí cái gì, chuyện này vốn thuộc phạm trù công tác của tôi, lại phải để tổng giám Trần gánh vác nhiều như thế .... Tôi lại nợ anh một ân tình lớn.

Lại thêm người nữa "nợ ân tình" mình, Trần Thuật có giật mình đâm ra nghe mà hoảng, vội nói:

- Chị Thiều nói thế thì coi tôi là người ngoài quá rồi, chúng ta đều vì Khổng Khuê mà phục vụ:

- Vậy tôi không khách khí nữa, để tôi xử lý chuyện bên kia, bảo Tiểu Khuê yên tâm tĩnh dưỡng, tôi sẽ tới thăm cô ấy sau.

Trần Thuật cúp điện thoại xong cũng nhẹ người, trả điện thoại nói:

- Tiếp theo cô có thể yên tâm nghỉ ngơi ở nhà rồi, không cần lo có người quấy nhiễu nữa. Thủ tục xuất viện và ba tên phóng viên có chị Thiều xử lý, Tĩnh Tĩnh, ở đây giao cho em đấy.

- Anh định làm gì?

Khổng Nhược Khuê thấy Trần Thuật chuẩn bị đi thì hỏi:

- Tôi giúp cô báo thù rửa hận.

Trần Thuật cười lạnh, bất kể sau lưng là đám người nào thì chúng cũng chọn nhầm người mà ức hiếp rồi, :

............ ..................

Truyền thông Hoa Mỹ.

Lăng Thân đi chiếc giày da Bottega Veneta giá ngàn USD, nhưng lại thấy chân như nặng ngàn cân, mỗi bước đi đều hết sức gian nan. Chiếc túi sách Chanel mới tinh cũng chẳng làm cô rực rỡ hơn, ngược lại càng khiến cô như có gai sau lưng. Mỗi người mỉm cười chào hỏi cô, cô đều cảm giác ẩn sau đó là sự chế nhạo.

Đúng thế, cô luôn cảm giác tất cả mọi người ở truyền thông Hoa Mỹ đều đang cười nhạo mình.

Vì sao cô lại có cảm giác đó?

Có người lựa chọn ái tình, có người lựa chọn cuộc sống, cô chẳng qua chỉ chọn thứ phía sau thôi, lựa chọn của cô chẳng phải giống rất nhiều cô gái sao ... Có vấn đề gì chứ?

Cô luôn nói, mình không sai.

Nhưng vì sao mà lòng lại nặng trĩu như vậy?

Có phải vì sau khi chia tay Trần Thuật không hề tiêu cực sa sút như cô nghĩ? Vì gần đây Trần Thuật có một loạt biểu hiện hơn người? Vì mà ngươi cô cho rằng quá bảo thủ cố chấp khó có thành tựu lớn lại tiến bộ thần tốc ư?

Không, cô chưa từng đánh giá thấp năng lực của Trần Thuật, nhưng thế thì sao nào, chẳng phải có vô vàn người được coi là ưu tú, kiệt xuất rốt cuộc vẫn thất bại đấy sao? Cuộc đời bầy bất trắc, ai có thể đảm bảo một người có tài hoa thì sẽ thành công? Trần Thuật có phấn đấu 20 năm dù thuận buồm xuôi gió cũng chưa chắc được như Vương Tín bây giờ.

Vậy lựa chọn của cô đâu phải sai.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Lăng Thần nghĩ suốt một đêm cũng không làm rõ được.

Hiện giờ chức vụ của Lăng Thần vẫn là thư ý của Vương Tín, kỳ thực cô tương đương với một nửa trợ lý của hắn. Vương Tin đưa ý kiến giúp cô điều chỉnh công tác nhẹ nhàng hơn, hoặc là điều tới bộ phận khác làm người phụ trách.

Nhưng nhân tuyển thư ký cũng không phải là dễ chọn như thế, thử vài người rồi, làm việc đều không như ý. Huống hồ Lăng Thần có nỗi sợ mơ hồ, nếu cô gái khác ở gần Vương Tín như thế, lỡ chẳng may ....

Như cô luôn an ủi mình, rất nhiều cô gái làm thế mà.

Lăng Thần tự tin cả về dung mạo lẫn khả năng của bản thân, nhưng cô biết cẩn thận không hề thừa.

Khi ở bên cạnh Trần Thuật, cô không hề có lo lắng này, Lăng Thần sực tỉnh, đúng thế, vì cô đánh mất cảm giác an toàn rồi, cho nên mới dễ hoài nghi, mới bất an như thế.

Tới cửa gian thư ký, xua đi tâm tư hỗn loạn, Lăng Thần đi vào, còn chưa kịp rót cho mình một cốc cà phê nghỉ ngơi một chút thì Vương Tin mặc vest xám tro phong độ lịch lãm đi nhanh vào.

Vương Tin chỉ nói một câu:

- Tới văn phòng anh một chuyến.

Lăng Thần đặt túi xách xuống, theo Vương Tin vào văn phòng.

Vương Tín chỉ ghế sô pha đối diện:

- Ngồi đi.

Lăng Thần ngồi xuống đối diện với Vương Tín, cho dù hai người có tầng quan hệ kia, ở công ty, cô vẫn giữ đúng vai trò của mình:

- Tổng giám đốc Vương, có chuyện gì sao?

Vương Tín nhìn Lăng Thần ngồi trên ghế sô pha, mũi dày cao gót da đen khẽ khép lại, áo sơ mi dài tay ôm vừa vặn, mái tóc vấn cao đoan trang thục nhã, nhưng thân hình phía dưới áo vẫn biểu lộ ra đường cong gợi cảm không thể che dấu.

Ở góc độ của Vương Tín nhìn qua khe cổ áo, hai bầu vú tuyết trắng muốt được chiếc áo lót nâng đỡ ép thành khe vú sâu, màu đen của chiếc áo lót chỉ càng làm nổi bật làn da trắng mê người, gợi lên suy tưởng miên man.

Mặc dù hai người sớm xác lập quan hệ, song Lăng Thần không vì vậy mà sinh kiêu ngạo, thậm chí còn miệt mài làm việc hơn trước, Vương Tín rất hài lòng:

- Câu này anh hỏi em mới đúng, sao anh cứ cảm thấy em có chút bất an, có chuyện gì sao?

- Không ạ.

Lăng Thần nhoẻn miệng cười:

- Chắc là vì đến tháng cho nên người không khỏe.

- Vậy em còn đi làm làm gì?

Vương Tín trách:

- Mau về nghỉ ngơi đi, anh sẽ sai người đưa thuốc đến cho em.

- Không cần đâu ạ.

Lăng Thần từ chối:

- Nếu em đã tới rồi phải xử lý hết công tác đã, với lại bụng không đau, chỉ là có chút sợ lạnh thôi.

- Ừ, tùy em vậy, anh chỉ muốn hỏi cuộc gặp gỡ với Miya hôm qua thế nào, anh gửi tin nhắn cho em, em không trả lời, gọi điện em cũng không nghe máy ... Anh lo chuyện không được thuận lợi.


​​​​

0.49750 sec| 2409.211 kb