- Không, nữ chính là Tô Âm.
Trần Thuật tiếc lắm, nếu Khổng Nhược Khuê diễn vai này thì tốt quá, nhưng lời giải thích của cô rất hợp lý:
- Vì sao không để Khổng Khuê diễn nữ chính, như thế hai người có thêm cơ hội ở bên nhau rồi? Có câu gì nhỉ, lâu ngày sinh tình mà, cậu hạ tiện như thế, Khổng Khuê nhất định sẽ thích.
Thang Đại Hải cực kỳ bất mãn:
- Mà chuyện lớn thế này sao cậu không nói với tôi và Như Ý, không mời chúng tôi ăn một bữa?
- Lần trước tôi và Khổng Khuê ăn với nhau, vốn là tôi thanh toán, anh giành trả tiền, giờ còn đổ cho tôi à?
Trần Thuật đổ lỗi:
Không thèm chơi với loại tiện nhân này nữa, Thang Đại Hải chuẩn bị lái xe về nhà, nhưng bị Trần Thuật giữ lại.
- Sao, định mời tôi ăn cơm à, muộn rồi, tôi giận rồi, cậu làm sai, về ăn năn nghĩ cách làm sao chuộc lỗi đi.
Thang Đại Hải được thể lên mặt:
- Không phải, lúc nãy anh đánh người ta tàn bạo như thế, vốn chúng ta phải đi lấy khẩu cung, tôi nói với hai cảnh sát kia thân phận của anh là người chủ trì tiết mục Hoa thành đêm không ngủ, hiện đang có chuyện gấp phải xử lý, lát xong việc sẽ tới đồn công an báo cáo.
Thang Đại Hải tức giận gọi Lý Như Ý đi với mình, không chơi với Trần Thuật nữa.
Khi Trần Thuật tới cửa tiểu khu thì bảo an Tiểu Trình chạy ra nói:
- Anh Trần, anh có cái gói hàng để chỗ tôi này, để tôi lấy cho anh.
- À, cám ơn nhé.
Trần Thuật đặt mua máy in, muốn mua từ lâu rồi, y vẫn có thói quen đọc mọi thứ trên giấy, thích đem kịch bản in ra, sau đó vừa đọc vừa sửa trực tiếp trên giấy, trước kia cứ phải đem ra ngoài hàng in, giờ có điều kiện rồi, mua một cái cho tiện:
Tiểu Trình bê một cái hộp ra:
- Anh Trần, anh kiểm tra đi.
- Cần gì phải kiểm tra, bây giờ mua hàng trên mạng bao luôn đổi trả, có vấn đề gì tôi trả hàng.
Trần Thuật cám ơn:
- Làm phiền cậu rồi Tiểu Trình.
- Anh Trần khách khí làm gì, đây là chuyện chúng tôi nên làm thôi mà, sau này nếu có chuyển phát nhanh không tiện nhận, cứ bảo bọn họ để chỗ tôi là được, tôi trông giúp anh.
Tiểu Trình là chàng trai nhỏ rất nhiệt tình, còn nháy mắt nói:
- Anh Trần, bạn gái anh xinh đẹp thất đấy, như tiên nữ vậy.
- Hả?
Trần Thuật nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói gì:
- Hôm anh say rượu ấy, bạn gái anh đưa anh về, tôi thấy rồi ...
Tiểu Trình nhớ lại khuôn mặt đó, vẫn có cảm giác chấn động:
- Đúng là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả họa báo minh tinh tôi treo trên tường.
- Cám ơn cậu, tôi về đây.
Trần Thuật mỉm cười vẫy tay đi:
- Anh Trần, gặp lại sau.
Trần Thuật bê máy in về nhà, không mở ra ngay, cảm giác toàn thân dinh dính mồ hôi, đi tắm trước.
Tắm rửa xong nhìn thấy chỗ đề đồ tắm được sắp xếp chỉnh tề, cảm giác như mộng ảo, Trần Thuật không thuê người dọn dẹp, gia vụ đều do y làm. Trước kia sống cùng Lăng Thần còn chú ý dọn dẹp một chút, sau khi Lăng Thần bỏ đi rồi, chỉ còn một mình liền tùy tiện hơn nhiều, đồ cứ bạ đâu vứt đó.
Hôm qua vẫn lộn xộn cơ mà, sáng nay đầu óc không tỉnh táo, vội đi làm cũng chẳng để ý, giờ mới nhận ra nhà cửa sạch sẽ gọn gàng đâu vào đó.
Chẳng lẽ là trong nhà có nàng tiên trong vỏ ốc?
Nếu như là Thang Đại Hải hoặc Lý Như Ý đưa mình về thì ném mình lên giường đã là may mắn lắm rồi, quét dọn vệ sinh là điều không thể.
Tiểu Trình nói như thế, chẳng phải Khổng Nhược Khuê đưa mình về sao?
Cô ấy không chỉ đưa mình về, còn giúp mình cởi quần áo, thuận tiện còn dọn dẹp cả nhà cửa, cốc nước đặt ở đầu giường cũng là của cô ấy, đến Lăng Thần cũng chẳng chăm sóc mình như vậy?
Vì sao Khổng Nhược Khuê lại làm như thế, không thể nào.
Phải biết giờ là thời đại mà ngoài kia các cô gái hô hào nữ quyền, phá vỡ tư tưởng truyền thống trọng nam khinh nữ, các cô gái bây giờ có ai là không làm cao như phượng hoàng? Huống hồ Khổng Nhược Khuê là đại minh tinh, cô ấy là kim phượng hoàng đích thực.
Làm gì có chuyện ấy.
Đây là chuyện bạn gái cũng chưa chắc đã làm cơ mà.
Trần Thuật có chút bực bội, Khổng Nhược Khuê vì sao lại tốt với như thế? Cô tốt với tôi như thế làm tôi ... Cũng muốn đối tốt với cô.
Vô lý, hoàn toàn vô lý, Trần Thuật sấy khô tóc, ngồi xuống bàn mở laptop ra, tay cầm bút chì, kịch bản , nhưng một lúc lâu sau không cách nào tập trung được.
Cứ có cảm giác chuyện gì đó chưa hoàn thành.
Lấy di động mở cửa sổ chat với Khổng Nhược Khuê, gõ vào dòng chữ: Có phải tối qua cô đưa tôi về nhà không?
Không được, thế này có vẻ ái muội quá.
Nghĩ một lúc, Trần Thuật quyết định xóa hết những chữ đã gõ trước đó, vòng vèo nói: Bảo an ở cửa tiểu khu nhìn thấy cô, vừa rồi còn khen cô xinh đẹp trước mặt tôi.
Vẫn thấy có gì đó chưa ổn, Khổng Nhược Khuê ma mãnh lắm, cô ấy nhận ra ý đồ của mình ngay.
Lại lần nữa gõ lại, lần này chỉ có hai chữ "cám ơn", song hết sức chân thành.
Ban công, Khổng Nhược Khuê và Tạ Vũ Khiết đang uống trà trò chuyện.
Tạ Vũ Khiết đang khoe tác phẩm lớn mà gần đây cô sáng tác thì di động của Khổng Nhược Khuê rung khẽ, Khổng Nhược Khuê ra hiệu xin lỗi rồi mở ra xem, đọc tin nhắn của Trần Thuật, khóe môi xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
"Cám ơn cái gì?" Khổng Nhược Khuê nhanh chóng gõ lại vài chữ.
"Cám ơn cô đưa tôi về nhà, hôm qua tôi uống say, làm phiền cô rồi."
"Không sao."
"Còn làm phiền cô quét dọn ..."
"À, chuyện đó là do dì Hai làm đấy." Khổng Nhược Khuê cười híp mắt, vô cùng giảo hoạt.
"Dì Hai?" Trần Thuật biến sắc, nhớ tới thân hình mập mạp của dì Hai, nhớ tới quần áo mình bị thay ra, tay run lên :" Ý cô nói là dì Hai đưa tôi về à?"
"Là tôi và dì Hai cùng đưa anh về, anh nặng như thế, anh nghĩ một mình tôi đưa anh về được chắc? Với lại bản tiểu thư mà lại đi giúp một nam nhân dọn dẹp phòng à ... Tôi là đại minh tinh tiểu tiên nữ Khổng Khuê đấy."
Tràn Thuật mặt trắng bệch.
Đồ trong phòng là do dì Hai giúp lau dọn sắp xếp, thế đã đành đi, chất người nhất là, quần áo của mình do dì Hai cởi ... Dì Hai vì sao cứ thích cởi quần áo mình như thế, may mà mình không nôn đấy, nếu không lại còn giúp mình tắm rửa như lần trước.
"Có muốn tôi cám ơn dì Hai thay không?" Khổng Nhược Khuê lại gửi tin hỏi.
"Đúng thế.”
"Vậy tôi chuyển lời thay."
"Cám ơn"
"Tổng giám Trần, có phải hôm nay quên chuyện gì không?
Trần Thuật nhớ ra, vỗ đầu bồm bộp :" Sa lát rau à?"
"Sa lát hoa quả, muộn thế này rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Không sao, cô đưa địa chỉ cho tôi, tôi gọi một suất sa lát giao hàng tận nơi cho cô."
Trần Thuật gửi tin nhắn đi rồi, đợi rất lâu không có hồi âm, hay là cô ấy ngủ rồi? Lòng nghĩ thế?
Bỏ điện thoại xuống, chả hiểu sao mà lòng không thoải mái hơn chút nào mà càng hỗn loạn, càng không sao viết được.
Vốn tưởng rằng mọi thứ do Khổng Nhược Khuê làm cho mình, sợ cô ấy thích mình, còn nghĩ sẵn lời từ chối, cô là người tốt, nhưng tôi không xứng với cô.
Thì ra chỉ là dì Hai mà thôi.
Đáng lẽ phải thở phào mới đúng chứ ..
Ù ù ...
Một con muỗi bay qua, sau đó cả gan đáp xuống cổ Trần Thuật, y vung tay vỗ chát một cái, cảm giác ran rát từ cổ đồng thời làm hiện lên khuôn mặt như hoa như ngọc.
Móa, mình bị tát thật!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo