"Chỉ cần vị thành chủ kia không gạt ta, có lẽ bên trong không có ai"

Kẽo kẹt!

Chu Tự khẽ đẩy cửa gỗ ra, dễ như trở bàn tay đã có thể đẩy được.

Khí tức mục nát xuyên thấu qua khe cửa truyền đến, thoáng có chút khó ngửi.

Ánh nắng chói chang, cũng không thể chiếu rọi rõ ràng tình hình trong căn nhà. Dùng tay quơ quơ mùi mục nát trong không khí, Chu Tự di chuyển bước chân, muốn đi vào xem xét.

Đèn flash của điện thoại được hắn mở lên, phòng ngừa quá tối không thấy rõ.

Đối diện hòn đảo, Thạch Kinh mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng kích thích như ngàn cơn sóng.

Thánh Tử qua đó thế mà hồ Ma Sát lại không hề xuất hiện một chút động tĩnh bất thường nào.

Phá Thiên Ma Thể hoàn mỹ mới là chìa khoá để lên đảo?

"Không thể nào, Ma Thể hoàn mỹ ít càng thêm ít, trong truyền thuyết, tiền bối Ma Sát không thể nào làm khó tất cả mọi người của Ma Sát thành như vậy"

"Có lẽ là do năng lực chịu đựng của Phá Thiên Ma Thể quá mạnh, nếu là như vậy, trong nhà đá nhất định có nguy hiểm khác"

Suy nghĩ nườm nượp mà đến, cuối cùng hắn cất bước đi về phía sạn đạo.

Khi hắn đến gần hồ Ma Sát có một chút biến động khác thường, ba mươi bước đã là cực hạn của hắn, lúc này, khi hắn dừng lại, hồ Ma Sát cũng bắt đầu ổn định.

Bất động gió êm sóng lặng, tiến lên thêm một bước sẽ là sóng to gió lớn.

Chờ đợi một lát, hắn cũng không thấy trong nhà đá có bất kỳ tiếng vang gì.

Theo như hiện tại có lẽ Thánh Tử vẫn bình an, bên cạnh Thánh Nữ ngồi trên tảng đá, chân nhỏ treo lơ lửng nhìn trong hồ, vẻ mặt tùy ý, Thần Nữ đứng bên cạnh Thánh Nữ cũng đang chờ đợi.

Vẻ mặt của Thánh Nữ nhiều khi cũng có thể nói rõ vấn đề, sự nhẹ nhõm của nàng mang ý nghĩa tự tin.

Cũng không phải là sự tự tin đối với thực lực của bản thân, mà đó chính là cường giả đứng sau lưng nàng.

Đây là dù bảo vệ, cũng là thuốc đòi mạng, nuông chiều từ bé sẽ khiến cho Thánh Nữ quên mất sự nguy hiểm và đáng sợ của Tu Chân giới.

Luôn có một số người điên cuồng đến cực điểm không hề e ngại.

Gặp được thì sẽ mang đến bất ngờ.

"Đối phương muốn tiếp ứng cho Chu Tự, có lẽ là sẽ không thấy chết không cứu Thu Thiển liếc qua Thạch Kinh nói. "Đương nhiên rồi, Thánh Tử chịu thiệt ở nơi này, điều đó có thể kinh động cả Tu Chân giới. Ma Sát thành có thành chủ ngu xuẩn như vậy sao?"

Chu Ngưng Nguyệt quơ bắp chân nói.

Thu Thiển đầu tiên là gật đầu, sau đó nhìn về phía ngôi nhà đá:

"Đã vào trong một lúc rồi, vẫn luôn không có động tĩnh gì"

"Ừm, chờ một chút có lẽ là sẽ có động tĩnh thôi"

Chu Ngưng Nguyệt tự tin nói. "Nguyệt tỷ chắc chắn như vậy?"

Thu Thiển thu hồi ánh mắt nhìn về phía Chu Ngưng Nguyệt.

"Ngươi đó, ngực thì khá to, đầu óc lại thiếu dinh dưỡng" Chu Ngưng Nguyệt xoa xoa trái cây trong tay, cười nói bổ sung:

"Người của Ma Sát sẽ không chuẩn bị bảo tàng này vì một Phá Thiên Ma Thể cấp viên mãn. Dù đúng là thế cũng không thể yên ả như vậy. Cho nên Phá Thiên Ma Thể là ngoài ý muốn, mà bên trong chắc chắn sẽ có sự thăm dò ứng đối với loại ngoài ý muốn này"

"Nguyệt tỷ đang ngưỡng mộ ta sao?"

Thu Thiển mỉm cười hỏi.

Chu Ngưng Nguyệt hừ lạnh một tiếng:

"Có gì đáng để đắc ý đâu, sau khi ta lớn lên, ai kém hơn ai"

Thu Thiển im lặng không nói gì, nhìn ngôi nhà đá, nơi này là Ma Sát thành, người mà ba người bọn họ đối mặt chính là một vị thành chủ sắp đạt đến thượng tam phẩm, rất dễ xảy ra vấn đề. Đừng thấy Nguyệt tỷ không thèm để ý, thật ra nàng đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều. Một bà lão sắp ba mươi tuổi, thông minh từ nhỏ, từng gặp rất nhiều nguy hiểm. Nguyệt tỷ từng nói với nàng, bắt đầu từ khi ba bốn tuổi, hai vị kia đã mang theo Nguyệt tỷ phân rõ nguy hiểm.

Lo lắng ra ngoài sẽ gặp phải một vài nguy hiểm mà không biết rằng, cần dạy bảo từ nhỏ, Chu Tự được dạy đọc sách từ nhỏ, làm một thanh niên tốt bình thường.

...

"Tối quá"

Trong nhà đá, Chu Tự cảm thấy xung quanh là một vùng đen kịt, có điện thoại ở đây cũng không nhìn được bao xa.

Vù!

Một cơn gió lạnh thổi tới.

Bóng tối xung quanh bị thổi tan một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy bố cục trong nhà.

Mặt đất mấp mô, xung quanh có một số bàn ghế và tủ quần áo.

Trong góc khuất có một cái bàn trang điểm, trên bàn có một gương đồng.

Vù!

Gió nhẹ khẽ lướt qua, trong lúc nhất thời có tiếng hít thở truyền ra từ trong góc khuất.

Chu Tự giật mình, quay đầu nhìn lại, trong góc khuất không hề có bất kỳ đồ vật gì, trong dư quang hắn nhìn thấy một bóng người đang chải đầu.

Vô thức nhìn qua đó, là bàn trang điểm trống rỗng, chỉ có gương đồng ở đó, không có một bóng người nào.

Chu Tự:

"..."

Nhà ma cũng không đáng sợ như vậy.

Cộc...Cộc!

Lúc cất bước qua đó Chu Tự có thể nghe thấy tiếng bước chân một cánh rõ ràng, biết chắc là có dị thường, trên mặt đất vốn không nên có tiếng bước chân rõ ràng như vậy.

Không bình thường.

Cẩn thận lắng nghe lại cảm thấy không phải là tiếng bước chân của mình, ở phía sau, ngừng chân quay đầu, không có một ai.

Tiếp tục cất bước, vẫn có tiếng bước chân, vẫn có cảm giác tiếng bước chân ở phía sau mình.

Quay đầu lại, vẫn trống rỗng không có một ai.

Chu Tự:

"..."

1.77265 sec| 2408.227 kb