“Trong hồ không có nước chảy, mà chỉ khí tức ma sát. Khí tức ma sát này đáng sợ hơn khí ma sát ở Ma Sát Thành rất nhiều, bất kể người có tu vi thế nào đi vào đó đều sẽ khuấy động các tầng khí ma sát liên quan. Nghe nói là cự phách ma đạo giúp đỡ tạo nên hồ nước này, phải lấy tu vi áp chế mới đi qua được con đường gỗ, cho đến nay vẫn chưa có ai làm được.

Thạch Kinh giới thiệu sơ qua, nói tiếp:

“Cho nên chúng ta muốn đi qua thì phải chịu đựng khí tức ma sát, nhưng người của Ma Sát Thành chỉ có thể chịu đựng được mười bước chân, kể cả Ma Sát tu luyện Phá Thiên Ma Thể cũng không vượt qua được ba mươi sáu bước. Chúng ta đã nghiên cứu, rất có thể người tu luyện Phá Thiên Ma Thể đến viên mãn mới đi qua được. Mà Thánh Tử chính là người như vậy"

Thạch Kinh nhìn Chu Tự với ánh mắt tán thưởng và ngưỡng mộ.

“Khí Ma Sát giống như sông hồ, phía dưới chắc chắn có hung thú"

Thu Thiển nhìn chằm chằm Thạch Kinh nói.

“Đúng là cũng có khả năng này, nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi, Thánh Tử thử qua đó lấy đồ vật. Một khi có nguy hiểm thì lập tức chạy về, ta có thể đứng ở vị trí bước thứ ba mươi trên cây cầu để tiếp ứng. Đương nhiên, ta cũng đã chuẩn bị pháp bảo phòng ngự. Cho dù trung tam phẩm có mạnh đi nữa, muốn đánh cũng cần thời gian, đủ cho Thánh Tử bỏ chạy. Nếu nơi này có hung thú thì cũng sẽ không vượt qua trung ba phẩm.

Thạch Kinh lấy ra viên trân châu đỏ rực đưa cho Chu Tự. Sau khi Chu Tự nhận lấy viên trân châu, Thạch Kinh giải thích nói:

“Một tia linh khí có thể khởi động phòng ngự, bóp nát cũng được, rơi xuống đất cũng có thể kích phát tại chỗ. Bảo đảm không xảy ra sai sót. Hơn nữa, kể cả có hung thú, chỉ cần không gây ra động tĩnh, chắc cũng sẽ không bị phát hiện.

Nhìn viên chân trâu và căn nhà trên đảo, Chu Tự nhất thời cũng muốn quá đó xem sao. Một nơi trông có vẻ cổ xưa và mang hơi thở thần bí, khó tránh muốn đi khám phá.

Còn về dã quái...Không biết nó có biết nói không.

Nước hồ đen nhánh chậm rãi chảy xuôi, cây cột của mộc sạn đạo bị nhấn chìm bên trong.

Nước đen nhánh bao trùm trên gỗ, ảnh hưởng đến toàn bộ sạn đạo.

"Thánh Tử chớ xem thường cái sạn đạo này, dù là Phá Thiên Ma Thể viên mãn, cũng chưa chắc có thể đi qua Thạch Kinh nhịn không được mà nhắc nhở.

Nước hồ Ma Sát cực kỳ ghê gớm, nguy hiểm vạn phần.

Khinh thường sẽ phải trả giá đắt.

Chu Tự khẽ vuốt cằm, cất bước đi đến sạn đạo.

Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển đứng ngay tại chỗ chờ đợi, khí tức Ma Sát không hợp với các nàng, đến đó sẽ tự tìm phiền phức.

Thu Thiển cau mày lại, khẽ hé môi son, nhưng lại liếc qua thành chủ Thực Vi Thiên, cuối cùng vẫn giữ yên lặng.

"Thu Thiển, chúng ta dạo chơi xung quanh đi"

Chu Ngưng Nguyệt lại quay đầu nhìn về phía Thạch Kinh:

"Thành chủ muốn đi cùng không?"

"Ha ha, không đi đâu"

Thạch Kinh thức thời nói:

"Thánh Nữ và Thần Nữ có thể tùy ý dạo chơi, đừng tới gần hồ là được.

"Vậy chôn một vài thứ có được không?"

Chu Ngưng Nguyệt nháy mắt mấy cái hỏi, thiên chân vô tà.

"Đương nhiên"

Thạch Kinh gật đầu.

Thánh Nữ tám chín phần là để lại một chút thủ đoạn, không ảnh hưởng đến toàn cục. Thánh Tử có thể mang thứ đồ đó ra hay không mới là điều hắn cần phải để tâm nhất.

Đi được một đoạn, bộ đồ gấu nhỏ của Chu Ngưng Nguyệt xuất hiện trận pháp, thuận miệng nói:

"Muốn nói cái gì thì nói đi"

"Nguyệt tỷ cảm thấy Chu Tự đến đó có an toàn không?"

Thu Thiển có chút để ý.

"Không biết.

Chu Ngưng Nguyệt nhún vai, chôn một hạt châu trên mặt đất:

"Vừa nhìn là biết vị hôn phu của ngươi chưa từng trải qua sự hiểm độc của xã hội, một chút phòng bị cũng không có. Chịu thua thiệt thì chịu thua thiệt.

"Sẽ phải chịu thua thiệt như thế nào?"

Thu Thiển nhếch miệng hỏi.

"Vấn đề này hỏi rất hay"

Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự đang đi trên sạn đạo:

"Ta cũng muốn biết đáp án, nhưng ta càng hiếu kỳ, hắn thật sự sẽ chịu thua thiệt sao?"

Đi dạo một vòng, Chu Ngưng Nguyệt chôn xuống bảy hạt châu, sau đó ngồi yên một chỗ ăn nho.

Vừa nãy mua trên đường đi, nho ở nơi này ngọt thật.

Đồ ăn cũng rất ngon.

Đáng tiếc biết quá muộn, bỏ lỡ hơn hai mươi năm.

Kẽo kẹt!

Trên sạn đạo, Chu Tự có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân của mình và tiếng sạn đạo chĩu nặng.

Bước đi chậm chạp, nơi này bị nói là vô cùng kỳ diệu, mức độ nguy hiểm không thấp, hắn cũng không dám khinh thường.

Loại kinh nghiệm cằn cỗi này.

Sạn đạo dài hơn trăm bước, ba mươi bước đầu, ba mươi bước giữa và ba mươi bước sau đều không ở cùng một cấp độ.

Mà mười mấy hai mươi bước cuối cùng, có lẽ là một loại cấp bậc khác.

Không tự mình vượt qua đủ, Ma Sát thành cũng không thể nào đưa ra kết luận.

Chu Tự bước qua ba mươi bước, phát hiện không có cảm giác gì, hắn đi về phía trước từng bước một, đi được sáu mươi bước, vẫn không có cảm giác gì.

Cuối cùng trực tiếp đi mười mấy bước sau cuối...

"Một bước, hai bước, ba bước..."

Khi hắn bước lên hòn đảo ở giữa, đột nhiên hiểu ra:

"Quả nhiên, đếm số bước không chính xác, mình đi tổng cộng chín mươi chín bước, không đến một trăm bước."

Không có bất kỳ chuyện bất ngờ gì xảy ra, Chu Tự trực tiếp đi đến trước ngôi nhà đá.

Ngôi nhà bình thường, cánh cửa gỗ bình thường.

Có một loại cảm giác cổ xưa. Giống như đến nông thôn, nhìn thấy một vài chỗ ở cũ kỹ, đẩy cửa ra bên trong nhất định là cảm giác của người già.

1102 chữ

1.92957 sec| 2411.289 kb