Người bị cay uống một hơi hết cả bình sữa bò, cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện: "Tớ nào có biết dùng đũa lấy một ít mà cũng cay như thế, hít, cảm thấy còn cay hơn thịt xào ớt."
"Cậu thật biết tự tìm chuyện, Thất Thất nói toàn là ớt chỉ thiên, độ cay của ớt chỉ thiên một người không thường ăn cay như cậu có thể ăn nổi sao?"
"Hô, đừng nói nữa, tương ớt này cay thì cay, nhưng thơm, cũng rất ngon."
Cậu ta nhìn tương ớt còn thừa lại trong chén, dù cho mới vừa rồi bị cay rất khổ sở, hiện tại lại vẫn không nỡ ném đi, mà phết đều tương ớt lên cả chén cơm.
Vốn cũng không có bao nhiêu tương ớt, sau khi phết đều gần như không tìm được bóng dáng của quả ớt, nhưng cậu ta ăn một miếng cơm vẫn có thể nếm được mùi thơm của mỡ tỏi và vị cay nằm ở mức chấp nhận được.
"Ăn ngon."
Giò heo hầm đậu tương phối hợp với tương ớt mỡ tỏi lại là một phong cách khác, ăn vẫn ngon như thế.
Đối với người không cay không vui mà nói, Lâm Sở Trì làm tương ớt quả thực ngon đến mức khắc vào trong tim bọn họ.
"Tương ớt này thật là tuyệt, ăn rất sướng."
"Lần đầu tiên phát hiện tỏi làm tương thơm như thế, chỉ là ớt này cay quá."
"Lúc mới vừa ăn còn không cay như vậy, cảm thấy rất thơm, nhưng sau đó thì quá đủ rồi."
Một bình tương ớt cũng không bao nhiêu, rất nhanh đã được chia hết. Đây còn là bởi vì tương ớt khá cay, rất nhiều người không dám bỏ quá nhiều, nếu không còn ăn hết nhanh hơn.
"Thất Thất, tương ớt hết rồi."
Trong phòng bếp cũng chỉ có một bình, Lâm Sở Trì nghe vậy cũng chỉ có thể nói thật cho bọn họ biết.
"A, em còn chưa được ăn."
"Quả nhiên xếp hàng vẫn phải đúng lúc, tới chậm toàn bỏ qua thứ tốt."
Lâm Sở Trì nghe thấy giọng điệu tiếc nuối của bọn họ, tỏ ý chờ có thời gian sẽ làm nhiều hơn.
Cô vừa dứt lời, lập tức có sinh viên bắt đầu hỏi.
"Thất Thất, có thể mua tương ớt không, em muốn mua một bình."
"Đúng đúng đúng, em cũng muốn mua."
"Em cũng muốn mua."
Trong trường học nhiều người như vậy, muốn bữa nào cũng được ăn cơm cô nấu là không thể, nếu như có thể mua được tương ớt cô làm, mọi người cảm thấy dùng để ăn chung với cơm chắc chắn ngon.
Lâm Sở Trì nghe nhiều sinh viên đều muốn mua tương ớt, lắc đầu nói: "Chị nào có nhiều bình đựng tương ớt như vậy."
"Chúng em có thể tự mang bình theo."
"Đúng, Thất Thất chị cứ làm là được rồi."
"Thất Thất chị tốt nhất."
"Lúc học nhiều không thể xếp hàng ăn cơm chị nấu được, nếu có tương ớt chị làm hẳn là rất tốt."
Từ trước đến giờ Lâm Sở Trì không chịu nổi bọn họ làm nũng tỏ ra đáng thương, làm tương ớt cũng không khó, bèn gật đầu đồng ý.
"Buổi chiều làm ngay nhé."
Thấy bọn họ vội như vậy, đáy mắt Lâm Sở Trì lộ ra chút bất đắc dĩ: "Ngày mai đi."
"Được, vậy ngày mai em mang bình đến."
"Thất Thất chị thật tốt."
Thấy cô đồng ý, bọn sinh viên vui vẻ không thôi.
Chờ lúc ngồi vào trên bàn ăn cơm, bọn họ vẫn thảo luận về tương ớt.
"Lại nói, các cậu đều có bình à?"
"Muốn một cái bình còn không dễ sao, đi siêu thị mua bình dầu ăn không phải là có sẵn bình thủy tinh rồi à."
"Đúng nha, sao tớ không nghĩ tới, ăn cơm xong chúng ta đi siêu thị mua bình."
Những người đề xuất muốn mua tương ớt chỉ có đám sinh viên xếp hàng lúc đó, có điều chờ tin tức ngày mai Lâm Sở Trì sẽ làm tương ớt truyền ra, trong phòng ăn có rất nhiều sinh viên đều quyết định muốn mua một bình, đặc biệt là những người ăn được tương ớt.
"Tương ớt này, tớ cảm thấy ăn chung với cơm hay mì đều ngon, Chú Ba, mai cậu mua một bình giúp tớ nha."
"Tự cậu không biết mua à?"
"Một mình tớ mua hai bình nhất định sẽ bị nói, ngược lại cậu không biết ăn cay, tiện tay mua giúp tớ đi."
"Không được, tớ cũng muốn ăn."
"Cậu bị cay tới khóc còn ăn à?"
"Mỗi lần tớ ăn một chút ít không được sao."
"Thằng nhãi này, cậu cũng bắt đầu học ăn cay rồi à, lúc trước tớ bảo cậu không ăn cay sẽ mất đi rất nhiều niềm vui cậu còn không tin, giờ biết rồi chứ?"
Trong siêu thị trường, sau cơm trưa lục tục có sinh viên đến mua đồ hộp.
"Bình này khá được, miệng rất lớn."
"Tớ cảm thấy kích thước này là vừa vặn, gần giống bình đựng tương ớt."
"Các cậu xem hộp vải này thế nào?"
Người đi cùng nhìn thấy hộp nhỏ giống như hộp vải trong tay cậu ta, tức giận nói: "Cậu định đựng bao nhiêu tương ớt hả?"
"Đúng thế, cậu đựng xong rồi chúng tớ có còn để ăn không."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo