Chắc là không phải đâu ha…

Tôn Hoành Huy rời khỏi khu vực chậu cây cảnh, anh ta đi đến một cái cây lớn có hình dáng khá đẹp, lại nhìn thấy một tấm biển được treo ở trên đó:

"Tùng Kim Tiền, một loại cây được bảo vệ hạng hai quốc gia."

Ánh mắt chuyển sang một bên: "Tùng La Hán lá hẹp, cây được bảo vệ cấp hai quốc gia."

Cây phía trước: “Tùng Du, được bảo vệ cấp hai quốc gia."

Tôn Hoành Huy: "..."

Sao cứ cảm thấy sợ sợ thế nào ấy nhỉ?

Anh ta thật sự không ngờ rằng trong một vườn Tùng Bách bình thường lại ẩn chứa "ngọa hổ tàng long", bên trong đặt đầy những loài cây có giá trị, hơn nữa có rất nhiều loài còn được bảo vệ cấp quốc gia, khiến người ta đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Hoa Gian Tập thật sự đã trở nên khác biệt!

Nếu không phải đã biết được từ lâu, có lẽ anh ta cũng khó có thể tin được rằng Hoa Gian Tập là một vườn bách thảo tư nhân.

Đúng là kinh khủng thật!

Sau khi nhìn thấy quá nhiều cảnh quan và các loài thực vật kỳ lạ trong chuyến tham quan lần này, Tôn Hoành Huy hài lòng rời đi, chuẩn bị tuần sau lại tới.

Đến Hoa Gian Tập, một lần thì làm sao mà đủ được chứ?

*

Sau khi đóng cửa, Diệp Hàm bèn đi đến nhà kính triển lãm.

Lúc này, tấm kính dày ngăn cách toàn bộ thực vật với khách du lịch được nâng lên, toàn bộ các loài thực vật bên trong lập tức hiện ra trước mặt Diệp Hàm.

Bắt đầu từ bên trái, cô sử dụng bàn tay vàng lên những thực vật ăn côn trùng mới đến để kiểm tra xem chúng có kịp thích nghi với môi trường hay không.

Bắt đầu từ bên trái, cô sử dụng bàn tay vàng lên những thực vật ăn côn trùng mới đến để kiểm tra xem chúng có kịp thích nghi với môi trường hay không.

Cây nắp ấm Rajah số 1: “Người ta thực sự không được ăn thịt người sao? QAQ, trong rừng núi rậm rạp hơn 1.500 mét cũng không có người nào để ăn. Tôi thật đáng thương, chỉ có thể ăn chuột và ếch trong rừng, xấu xấu hôi hôi, không thể ăn."

Diệp Hàm: "..."

Suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm đó.

Cây nắp ấm Rajah số 2 thì duỗi một chiếc lá lớn dài hơn một mét ra trước mặt Diệp Hàm, cơ thể còn không ngừng quơ quơ:

“Chị gái, chị gái, có thể bắt rắn để ăn không, chẹp chẹp, thịt rắn thật sự rất ngon đó.”

Cây nắp ấm Rajah số 1 bắt đầu tiết ra dịch tiêu hóa:

"Thật sao? Tôi chưa ăn, tôi cũng muốn ăn, tôi cũng muốn ăn!”

Diệp Hàm im lặng.

Tìm rắn ở đâu ra cho cậu ăn, e rằng khách du lịch và nhân viên sẽ sợ đến mức phát khóc đó.

Cho nên cô đã từ chối.

Cây nắp ấm Rajah số 1: "Tôi muốn ăn, oa oa tôi muốn ăn thịt rắn."

Diệp Hàm nhìn cái nắp ấm khổng lồ dài 40 cm, nói với vẻ mặt vô cảm:

"Không, cậu không muốn."

Cô không muốn nhìn thấy quá trình săn mồi kỳ lạ như vậy, thật sự là rất đau mắt.

Diệp Hàm sờ sờ lá cây của nó:

"Lát nữa tôi sẽ xịt thêm dung dịch dinh dưỡng cho cậu, được không?"

Cây nắp ấm Rajah số 1 lập tức sốc lại tinh thần: "Được!”

Ha ha, nó hiểu trẻ em biết khóc là sẽ có kẹo để ăn.

Sau đó Diệp Hàm dùng bàn tay vàng lên cây nắp ấm răng nanh.

Cây nắp ấm răng nanh cho cô xem chiếc răng nanh bên dưới nắp:

"Ha ha, cô thấy răng nanh của tôi có đẹp không?"

Diệp Hàm: "... Đẹp.”

Chúng khá nhọn và dài, giống như răng của ma cà rồng, nhưng lại có màu vàng xanh.

Cây nắp ấm răng nanh: "Bây giờ một nhóm các nhà khoa học vẫn đang tranh luận về vai trò của nó, thật ra——"

Diệp Hàm: "Hả? "

Chẳng lẽ cô sẽ biết đáp án cho câu hỏi hóc búa đó sao?

Tâm tình đột nhiên có chút kích động.

0.09097 sec| 2380.766 kb