Nếu ông chủ bán Tùng La Hán nhìn thấy, e rằng ngay cả tròng mắt cũng sẽ rớt ra.
Ban đầu ông ta bán chúng cho Diệp Hàm vì ông ta cảm thấy rằng những chậu cây này sẽ không sống nổi, vừa nhìn thấy có thể bán là lập tức đẩy mạnh tiêu thụ ngay.
Nhưng bây giờ chúng đã trở thành những loại cây cảnh đắt tiền với hình dáng vô cùng tuyệt vời, có thể so sánh với mấy chậu cây mà ông ta cẩn thận vun trồng.
Nếu muốn mua lại, dự kiến sẽ có giá hàng triệu tệ nếu đúng theo giá thị trường.
Nhưng Diệp Hàm chỉ bỏ ra 5.000 tệ để mua chúng...
Tôn Hoành Huy nhìn cây Tùng La Hán trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Đây là giống cây Tùng La Hán Kim Cương được nhập từ Bảo Đảo, một giống quý cao khoảng 60 cm.
Thân cây của nó vươn ra từ bên trong tảng đá bên cạnh, những chiếc lá mảnh khảnh xanh biếc mọc thành cụm ở một bên, đa số các nhánh đều duỗi về phía bên trái, chỉ có những nhánh ngắn nhỏ ở bên phải, giống như cây Tùng đang đứng cheo leo nơi vách đá, được cắt tỉa và tạo hình rất đẹp.
Chỉ là cây Tùng La Hán này trông rất giống với cây Tùng La Hán được đặt ở phòng khách trong biệt thự của ông chủ thì phải?
Trái tim Tôn Hoành Huy chấn động kịch liệt, anh ta cẩn thận quan sát lại lần nữa.
Nhớ lại lúc bản thân đến nhà của ông chủ, đối phương còn đắc ý giới thiệu, nói rằng đây là bảo vật trấn trạch của nhà họ, phải chi tận mấy trăm nghìn tệ mới mua được nó ở chỗ mấy nhà sưu tập, chủng loại cực kỳ quý hiếm, tên là -
Anh ta liếc nhìn bảng giới thiệu, đúng vậy, tên của loài cây này chính là Tùng La Hán Kim Cương!
Càng nhìn càng cảm thấy giống, trong lòng Tôn Hoành Huy cảm thấy hoàn toàn không thể tin nổi.
Trời đất!
Không thể nào?
Chậu Tùng La Hán mà Hoa Gian Tập đặt một cách tùy ý lại quý giá đến mức đó sao?
Giá trị lên tới mấy trăm ngàn?
Cũng có thể là sếp của anh ta đang khoác lác.
Tuy nhiên, vào lúc này, Tôn Hoành Huy nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người già bên cạnh.
Hai người ăn mặc chỉnh tề, đeo kính viễn thị quan sát một cây Tùng La Hán khác ở cự ly gần, cách nói chuyện cũng bất phàm, trông họ giống như cán bộ về hưu.
"Lão Liêu, ông nhìn xem, "cổ mộc che trời" này thật sự rất có ý cảnh, tôi có thể khẳng định chậu này tốt hơn nhiều so với chậu mà ông mua ở triển lãm nghệ thuật cây cảnh kia."
“Đúng vậy."
Một cán bộ về hưu khác thở dài:
"Đúng là không xem không biết, vừa thấy chính là mở mang tầm mắt! Nếu biết trước ở đây có, tôi sẽ không uổng phí số tiền đó làm gì, có thời gian rảnh thì tới đây thưởng thức là được rồi."
"Từ 500 nghìn mặc cả xuống 350 nghìn, haizz, lúc đó tôi còn tưởng rằng mình đã mua được một món hời chứ."
...
Tôn Hoành Huy sững sờ sau khi nghe thấy mấy lời này, thật sự có giá mấy trăm nghìn sao?
Hơn nữa không chỉ một cây.
Lúc này, nhìn những chậu cây xung quanh, anh ta đột nhiên cảm thấy bên trên cọc cây cũng không phải là chậu cây Tùng La Hán, mà là một miếng vàng – có giá trị liên thành.
Cổ họng Tôn Hoành Huy hơi giật giật, cũng không dám chiêm ngưỡng cây cảnh ở khoảng cách gần nữa, nếu như va phải, anh ta chắc chắn là không đền nổi.
Hơn nữa Tôn Hoành Huy luôn có cảm giác rằng các nhân viên bảo vệ cách đó không xa đang theo dõi anh ta, có phải đang lo lắng rằng anh ta sẽ làm mấy việc bất hợp pháp, phạm tội gì đó không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo