Gia cảnh của những người này đều tương đối giàu có, chỉ riêng những thiết bị chuyên nghiệp này thôi cũng đã có giá hàng trăm nghìn tệ, gia đình bình thường căn bản không có khả năng mua chúng.

Gặp phải tình huống này, Hồ Nguyên Phong có chút khó xử lý, bèn xin chỉ thị của quản lý.

Diệp Hàm rất nhanh đã tới đây.

Hôm nay là ngày đầu tiên mở bán vé [Tour Đêm – Hoa Quỳnh], cô vẫn luôn chú ý đến động thái ở đây.

Gần đây thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn, Diệp Hàm mặc một chiếc áo len sáng màu phối với quần dài màu đen, trông khá cao ráo, khi gió đêm thổi qua mơ hồ còn có thể thấy được đường cong lả lướt.

Mái tóc dài mượt mà của cô được quấn lên bằng kẹp tóc, mấy sợi tóc buông xuống ở thái dương được vén ra sau tai, khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ dưới ánh đèn, nước da trắng sáng như ngọc.

Khi Tăng Húc lần đầu nhìn thấy cô, trong giây lát, anh ta cảm thấy hoa quỳnh và cô như có chung một khí chất, lạnh lùng và tao nhã, giống như một mỹ nhân bước ra từ dưới ánh trăng.

Anh ta không khỏi thất thần, sau đó là kinh ngạc, quản lý của Hoa Gian Tập lại còn trẻ như vậy.

Sau khi nghe Hồ Nguyên Phong nói về tình hình ở đây, Diệp Hàm nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ:

“Tôi cũng phần nào hiểu được mong muốn của mọi người. Tuy nhiên, tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng loài hoa quỳnh lá nhỏ du nhập từ Mỹ có tập tính khác với các loài hoa quỳnh thông thường... Chính là cây hoa quỳnh lớn nhất mà các anh đang quay chụp ở đây.”

“Ngày đầu tiên nó thường nở hoa đến trưa nên đêm nay sẽ không thấy cánh hoa khép lại. Ba cây còn lại thì có thể thấy chúng thu lại vào khoảng hai ba giờ sáng.”

"...Ra là vậy." Lần này Tăng Húc thực sự đã học được rất nhiều điều.

"...Ra là vậy." Lần này Tăng Húc thực sự đã học được rất nhiều điều.

Anh ta tuy là một nhiếp ảnh gia, cũng từng nghe đến cái tên hoa quỳnh, anh ta biết thời gian nở hoa của hoa quỳnh rất ngắn, chỉ khoảng 3 đến 4 giờ, nhưng anh ta không biết rằng các loài hoa quỳnh khác nhau sẽ có tập tính khác nhau.

“Vậy chúng ta…” Anh ta và vài người bạn nhìn nhau:

“Chúng tôi vẫn muốn chụp, nếu có thể chụp được ba cây còn lại thì cũng đáng.”

“Được.”

Diệp Hàm liếc nhìn cây hoa quỳnh khổng tước đang đung đưa, mắt hạnh cong cong:

“Vậy các anh có thể quay chụp ở đây, không cần nộp phí, nhưng khi đăng tải video thì phải ghi rõ địa điểm. Tốt nhất là có thể dùng mấy video này để quảng cáo."

"Không thành vấn đề."

Tăng Húc đồng ý.

Anh ta và những người bạn của mình đã quay chụp rất nhiều phong cảnh khác nhau ở khắp nơi trên thế giới, tài khoản cũng có số lượng người hâm mộ đông đảo, cảnh nào đẹp họ đều đăng lên và quảng bá.

Riêng việc chia sẻ thôi cũng đã là một điều khiến họ cảm thấy hạnh phúc.

Vị trí bảo vệ sẽ là một vị trí luân phiên, đêm nay đến lượt Hồ Nguyên Phong và một nhân viên bảo vệ khác trực, họ chỉ cần chú ý chỗ này một chút là được.

Hơn nữa, nhà kính triển lãm là sản phẩm của nền Khoa Học Kỹ Thuật Ngân Hà nên Diệp Hàm hoàn toàn không lo lắng.

Có người còn chuyên môn ở lại đây để chụp ảnh, hoa quỳnh khổng tước bị chiếm ‘spotlight’ đêm nay chắc cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Sau khi sự việc được giải quyết xong, Diệp Hàm đang định rời đi thì lại bị Tăng Húc ngăn lại.

Dưới ánh nhìn trêu chọc của những người bạn khác, Tăng Húc bèn hít sâu một hơi, hắng giọng nói:

"Cho hỏi tôi có thể thêm phương thức liên lạc của cô không? Chờ chúng tôi đăng video lên thì sẽ thông báo với cô.”

0.10582 sec| 2382.164 kb