Đợi đến khi nhà kính triển lãm được xây dựng, lại dời những cây hoa quỳnh này qua, những loài hoa khác cũng phải mời thợ làm vườn dời vào trong khu rừng cây và bãi cỏ.
*
Cục Lâm Nghiệp.
Chủ nhiệm Bành đang xét duyệt.
Thật ra nơi này phần lớn đều là những khuôn mặt quen thuộc, chẳng hạn như cơ sở lâm nghiệp lớn của thành phố W, công viên quốc gia, trung tâm trồng trọt nhân tạo, vườn bách thảo thành phố...
Tốc độ phê duyệt rất nhanh.
Mỗi lần đều là quy trình giống nhau, kiểm tra sơ lược qua một lần là được.
Đột nhiên, ở trong đống hồ sơ này lại có một cái tên rất lạ.
"Vườn bách thảo Hoa Gian Tập?"
Chủ nhiệm Bành nhìn chăm chú, đây chính là vườn bách thảo tư nhân mới mở thì phải?
Ông ấy có chút ấn tượng.
Vấn đề không phải là nổi tiếng hay không, theo quan điểm của Cục Lâm Nghiệp thì điều đó chẳng có tác dụng gì cả, thậm chí bọn họ còn có ấn tượng xấu với một số điểm du lịch nổi tiếng trên mạng, để cho người ta mặc sức giẫm đạp lên môi trường sinh thái, vẫn phải luôn tiến hành việc chỉnh đốn và cải cách.
Điều khiến ông ấy ấn tượng nhất là vườn bách thảo này có một lá sen vua với đường kính đạt 3.35m, không chỉ phá kỷ lục 2.78m trong nước mà còn phá kỷ lục 3.2m ở nước ngoài.
Mấy ngày hôm trước, bộ Lâm Nghiệp cấp tỉnh đã gọi điện thoại tới cho cục trưởng.
Ngày đó ông ấy đi báo cáo công việc, trùng hợp ở đó, cũng nghe được một ít.
Nghe nói là có vườn bách thảo và viện nghiên cứu của thành phố trực thuộc xin nhập giống sen vua từ Hoa Gian Tập, để làm nghiên cứu, xem có thể lai ra giống mới với các loài sen vua khác hay không, hoặc duy trì đặc tính to lớn của bản thân nó, mặt khác còn cân nhắc tính thưởng thức của nó.
Cục trưởng đã giao nhiệm vụ này cho ông ấy.
Chủ nhiệm Bành đang chuẩn bị cùng tiến sĩ Vương của Viện Khoa Học Lâm Nghiệp tới Hoa Gian Tập để điều tra nghiên cứu, không ngờ đơn xin phép của đối phương lại gửi tới.
Chủ nhiệm Bành: "Vườn bách thảo này mở cửa được bao lâu rồi? Hình như còn chưa đến hai tháng nhỉ.”
Trợ lý Lưu: "Đúng rồi ạ, chủ nhiệm, đến cuối tháng này là vừa đúng hai tháng.”
“Ồ…”
Chủ nhiệm Bành nhìn hồ sơ trước mặt, bao gồm việc sắp xếp và quy hoạch các loài thực vật xin nhập vào vườn, còn có điều kiện môi trường hiện tại:
"Xem ra cũng không tệ."
"Như vậy, cậu sắp xếp một chút, liên hệ với phó chủ nhiệm Liên và tiến sĩ Vương, rồi lên lịch hẹn với quản lý vườn bách thảo, thời gian thì… ngày mốt sau khi vườn bách thảo đóng cửa, chúng ta sẽ tới đó xem thử."
Trợ lý Lưu: "Vâng thưa chủ nhiệm.”
Sau đó trợ lý Lưu lại nói:
"Chủ nhiệm, bộ phận quản lý cây cổ thụ cũng nhận được đơn xin di dời một cây hoa quế 260 năm tuổi tới Hoa Gian Tập, đang chuẩn bị đi điều tra nghiên cứu.”
Các cơ quan chính phủ này đều có liên quan đến nhau, việc di dời cây cổ thụ cũng liên quan đến sinh thái lâm nghiệp.
Chủ nhiệm Bành nở nụ cười:
"Vậy thì vừa hay, gọi chuyên gia của bọn họ đi cùng, đi xem môi trường ở nơi đó rốt cuộc như thế nào.”
*
Diệp Hàm vốn cho rằng chỉ có bộ phận liên quan đến việc bảo vệ cây cổ thụ đến điều tra, không ngờ thoáng cái đã có bảy người tới, hơn nữa đều là các lãnh đạo cấp cao.
Đoàn người nối đuôi nhau đi tới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo