Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Toàn bộ người dân trong thôn đều nhìn bọn họ với vẻ mặt chán ghét, còn muốn trừng phạt bọn họ, không được, không được.

Vợ chồng Lý lão đại đầu ong ong giống như mất hết lý trí, điên cuồng nhìn về phía Cố Vân Đông: "Tất cả là tại ngươi, đều tại tiện nhân này làm hại. Được, nếu ngươi đã không cho chúng ta sống tốt, thì ngươi cũng đừng hòng được sống tử tế."

Bọn họ không đánh lại Thiệu Thanh Viễn, nhưng Cố Vân Đông chỉ là một tiểu nha đầu, đừng mong bọn họ sẽ cho cô ta sống dễ chịu.

Bao thị và Lý lão đại gần như bật dậy cùng một lúc, lao về phía Cố Vân Đông.

Bao thị vươn bộ móng tay đen kịt sắc nhọn, muốn chộp lấy mặt Cố Vân Đông, Lý lão đại với tay cầm lấy chiếc cuốc bên cạnh, định đập xuống đầu cô.

Khoảng cách giữa bọn họ ngày càng gần, Cố Vân Đông thấy bọn họ xông đến cũng không trốn tránh.

Mọi người thấy vậy, kinh hãi hô to: "Cố cô nương cần thận."

Trần Lương đứng ở trong sân cách đó không xa, không chút nghĩ ngợi ngay lập tức chạy tới.

Nhưng ông vừa bước được hai bước thì thấy Cố Vân Đông vặn ngược cánh tay của Bao thị, thuận thế dựa vào vai bà ta, một cước đá văng Lý lão đại đang chạy đến.

Sau khi hai chân tiếp đất, Cố Vân Đông đấm vào người Bao thị

"Dám đánh ta? Bà là mù hay là mất trí nhớ, có phải đã quên lúc trước ta trừng trị bốn tên cặn bã kia như thế nào rồi phải không?"

Mọi người: "..........." Quả thật là đã quên mất, bây giờ, đã nhớ ra rồi.

Thiệu Thanh Viễn đang đứng bên trong gian nhà chính, phía trước mặt bị mấy người A Thử che khuất, đến lúc hắn đi ra ngoài thì chỉ thấy Lý lão đại đã bị đá bay.

Thấy Lý lão đại đứng dậy định lao về phía Cố Vân Đông, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên rét lạnh.

Thiệu Thanh Viễn duỗi tay ta, túm lấy tóc hắn, hung hăng quật xuống đất.

"Bang ....." Lưng của Lý lão đại đập mạnh xuống nền, trên mặt đấy bay lên một tầng bụi dầy.

Hắn ta ho hai tiếng, còn chưa kịp mở mắt, đã bị Thiệu Thanh Viễn đấm một quyền vào mặt.

"A, ừm, đau quá, đừng đánh.........."

Từng cú đấm của Thiệu Thanh Viễn dáng xuống, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát đáp xuống người Lý lão đại.

Ban đầu Trần Lương và những người dân trong thôn chỉ tập trung vào Cố Vân Đông và Bao thị, thấy Bao thị bị Cố Vân Đông đánh ngã trên mặt đất còn chưa kịp cảm khái, đã bị một tiếng kêu thê thảm làm dời đi ánh mắt.

Khoảnh khắc tiếp theo, mọi người đồng loạt mở to hai mắt, hít một ngụm khí lạnh.

Mọi người biết Thiệu Thanh Viễn là một con sói con, kể cả là với trẻ con cũng có thể động thủ, thủ đoạn tàn bạo. Nhưng đa số đều là lời truyền tai nhau, đơn giản là cảm thấy người này thanh danh không tốt, cho nên ngày thường nhìn thấy hắn là tự động tránh đi.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hắn đánh người dữ dội như vậy.

Nắm đấm của Thiệu Thanh Viễn cứng như đá, trên người tỏa ra luồng khí thô bạo, chết chóc.

Sau vài cú đấm, người Lý lão đại đã bê bết máu.

Tất cả mọi người bị dọa đến toàn thân không ngừng run rẩy, không một ai nhúc nhích, thậm chí ngay cả một tiếng động cũng không dám phát ra.

Trần Lương là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức hô to: "Các ngươi còn ở đấy thất thần cái gì? Đến kéo hắn ta, nhanh lôi hắn ta ra, không chết người bây giờ?"

Đám đông đang xem náo nhiệt bên ngoài đột nhiên bừng tỉnh, ba bốn người cường tráng nhanh chóng tiến vào.

Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, trong ánh mắt phát ra một tia lạnh lẽo làm cho mấy người kia không dám đến gần.

Những cú đấm của Thiệu Thanh Viễn vẫn tiếp tục dáng xuống người Lý lão đại, không ngừng lại.

Trần Lương thấy mọi ngươi không nhúc nhích, chỉ có thể một mình tiến lên: "Thanh Viễn, dừng lại, trước tiên bình tĩnh lại đã, có chuyện gì từ từ nói."

Cố Vấn Đông sợ ông tiến lên sẽ bị Thiệu Thanh Viễn đánh trúng, nhanh chóng buông Bao thi ra, chạy lên kéo Trần Lương lại.

Trần Lương quay đầu lại gọi cô: "Vân Đông à, ngươi nhanh bảo hắn dừng tay lại đi, chẳng may thật sự xảy ra tai nạn chết người, Thanh Viễn cũng sẽ bị vào tù."

Cố Vân Đông biết Thiệu Thanh Viễn ra tay có chừng mực, vì vậy lắc đầu: "Không sao đâu, sẽ không gây ra tai nạn chết người."

"Ôi chao, ngươi, ngươi tại sao cũng............." Trần Lương đau đầu, những người khác lại chẳng dám tiến lên ngăn cản, Văn Đồng không cũng muốn đến khuyên nhủ hắn, ông là trưởng thôn không thể cứ trơ mắt nhìn hắn đánh người như vậy.

Một bên Trần Lương kêu mọi ngươi tiến lên, một bên giãy ra thoát khỏi tay Cố Vân Đông.

Đám người A Miêu thấy thế, vội buông ba người Lý Đại Bảo đã bị dọa đến choáng váng ra, chạy nhanh đến ngăn cản Trần Lương cùng những người đang do dự định tiến lên lại.

"Trần bá, đừng kích động, ngàn vạn lần đừng tiến lên, không khéo ông lại bị thương mất."

"Đúng, đúng, Trần bá ngươi qua đó ngồi một lát được không?"

Ngồi? Ngồi cái quỷ? Bọn họ còn muốn ông qua bên kia ngồi xem kịch?

Trần Lương trợn trừng mắt nhìn đám người trước mặt, bởi vì là trưởng thôn, nên bốn người A Miêu cũng không dám làm bậy, chỉ ngăn cản một chút, không dám dùng nhiều sức lực.

Nhưng như vậy là đủ.

Thiệu Thanh Viễn đã đánh gãy ba cái răng của Lý lão đại, Bao thị loạng choạng bước tới, nhìn thấy bộ dạng của Lý lão đại, hai chân liền mềm nhũn, ngã quỵ xuống dưới mặt đất.

"Đừng, đừng đánh, Thiệu Thanh Viễn, đừng đánh nữa! Ngươi đừng đánh nữa! Ô ô..........."

Bà ta muốn ngăn hắn lại, nhưng bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của Thiệu Thanh Viễn, bà ta sợ tới mức tiểu ra quần.

Hai huynh đệ Lý Đại Bảo lại càng run sợ hơn, bọn họ chưa nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn như vậy bao giờ.

Huống chi là Lý Xuân Diễm, lúc này làm sao dám tìm đến hắn gây phiền phức nữa, chỉ mong hắn đừng bao giờ phát hiện ra mình, cả người thu vào trong góc, đầu cũng không dám ngẩng lên."

Thiệu Thanh Viễn cuối cùng cũng dừng lại trước khi Trần Lương đi tới, hắn nhìn lướt qua Bao thị." Bây giờ đã nhớ những gì ta nói trước kia chưa?"

"Nhớ, nhớ kỹ, đã nhớ kỹ, chúng ta không dám đi, cũng không dám.........nữa."

Bọn họ sợ hãi, Thiệu Thanh Viễn quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần khi hắn xông vào nhà bọn họ đập phá trước kia.

Bà ta dám khẳng định, nếu lại có lần sau, Thiệu Thanh Viễn nhất định sẽ giết chết cả nhà bọn họ.

"Còn dám động đến Cố Van Đông một lần nữa, ta sẽ giết các ngươi."

Dưới ánh mắt cam đoan, điên cuồng gật đầu của Bao thị, Thiệu Thanh Viễn giẫm lên đầu gối của Lý lão đại bước qua.

"A.........." Lý lão đại kêu lên đau đớn, cuối cùng không chống đỡ được nữa, đầu ngẹo qua một bên, ngất đi.

Thiệu Thanh Viễn cau mày nhìn vết máu trên tay, đi đến bên cạnh Cố Vân Đông hỏi: "Đã muốn về chưa?"

"Đi về thôi."

Thiệu Thanh Viễn đưa cô ra ngoài, người ở cổng tự động nhường đường cho họ, im lặng nhìn bọn họ cùng nhau rời đi.

Không còn ai đứng chắn trước mặt Trần Lương nữa, ông nhìn bóng lưng Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân xa dần, rồi nhìn Lý lão đại bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, còn cả Bao thị khóc đến suýt chút thì ngất xỉu, vỗ đùi đen đét.

"Chuyện này làm sao đây?"

Nhưng lúc này cũng không thể quan tâm đến chuyện gì khác, Trần lương vội vàng kêu người bế Lý lạo đại đi tìm thầy thuốc.

Nhị phòng tam phòng Lý gia, từ đầu đến cuối đều không dám ló mặt ra ngoài, run rẩy trốn trong nhà.

Cố Vân Đông không quan tâm đến những gì xảy ra tiếp theo, nhưng A Miêu và những người khác hứng thú bừng bừng muốn muốn cho cô biết tin tức.

Chương 307. Kết Cục.


Chương 307: Kết Cục.

Tính mạng của Lý lão đại xác thực không có gì đáng ngại, tuy nhiên tình trạng lại không được tốt lắm.

Ông ta bị đánh rụng ba cái răng, đại phu phải tìm răng chó khảm lên, ba cái răng này rất đắt, đại phu trực tiếp đòi ông ta hơn mười lượng bạc. Còn ti tỉ các loại phí tổn khác phía sau, càng khỏi bàn tới cái chân bị Thiệu Thanh Viễn giẫm gãy.

Cái chân kia bị giẫm gãy, từ nay về sau Lý lão đại chỉ có thể chống gậy đi lại, hoàn toàn không thể làm việc đồng áng.

Thanh danh của Lý gia ở trong thôn cũng nát bét, mặc dù không còn ai nói muốn trừng trị bọn họ, nhưng cũng không ai cam tâm tình quyện qua lại với bọn họ nữa. Bao thị đi tìm người khác mượn bạc, hầu như đều bị chặn ngoài cửa.

Ba huynh muội Lý Đại Bảo ở thôn Vĩnh Phúc cũng không có nổi một người bằng hữu nguyện ý chơi cùng bọn họ. Bởi vì Lý lão đại bị thương nặng nằm liệt trên giường, nên bây giờ mấy người Lý Đại Bảo cũng phải ra đồng làm việc, mỗi ngày không ngừng than khổ.

Còn ba nữ nhi đã xuất giá của Lý gia, nghe nói không một ai trở về thăm cha mẹ, thậm chí khi Bao thị tìm tới nhà, liền trực tiếp đóng cửa, không thấy một ai ở trong nhà.

Cố Vân Đông cảm thấy đây là báo ứng, nhìn xem, hài tử mà bọn họ nuôi nấng đều là bạch nhãn lang, đây mới gọi là bạch nhãn lang!!

Nếu như năm đó bọn họ đối xử với Thiệu Thanh Viễn tốt một chút thì không biết cuộc sống bây giờ sẽ tốt như thế nào, đáng đời.

Cố Vân Đông thở dài trong lòng, chỉ tiếc ông Lý chết sớm, không thể nhìn thấy một màn này, quá đáng tiếc.

Thực ra, cô từng cân nhắc về việc có nên đào thi thể lên quất xác hay không...........

“Vân Đông, con nói xem cha có thể thông qua không?” Cố Đại Giang vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt mặt nghiêm túc suy nghĩ của nữ nhi nhà mình, còn tưởng rằng con gái cũng đang suy nghĩ về cùng một việc giống ông.

Ngày mai phải xuất phát đi phủ thành, tìm hiệu trưởng học đường Thiên Hải để tiến hành việc nhập học.

Cố Vân Đông phục hồi lại tinh thần, lập tức gật đầu khẳng định: “Đương nhiên có thể, không phải cha đã xem hết sách mà Tần phu tử đưa cho rồi sao? Tần phu tử nói cha có thiên phú, hắn cảm thấy cha nhất định làm được nên mới tiến cử cha, cha của con lợi hại nhất.”

Cố Đại Giang nhận được lời khẳng định của nữ nhi mặt lập tức đỏ bừng, nhìn thấy ánh mắt sùng bái của con gái, trong lòng liền lâng lâng.

“Được, vậy ta quay lại luyện chữ.”

Nói xong lập tức quay người rời đi.

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, thư pháp của cha cô kỳ thực không tồi. Nhiều năm làm ở phòng thu chi, tuy không đọc nhiều sách, nhưng lại viết không ít chữ.

Ngày hôm sau, một đám người chuẩn bị sẵn sàng đi phủ thành.

Cố Vân Đông ngoài việc cùng cha đến học đường, cô còn muốn đi xem cửa hàng.

Thiệu Thanh Viễn cảm thấy bọn họ cần được bảo hộ, nên kiên định thu thập tay nải đi theo sau.

Cố Đại Giang và Dương thị luyến tiếc không muốn chia xa, cũng muốn đi cùng

Tiểu cô nương Cố Vân Khả đã sớm leo lên trên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại giấu sau rèm xe ngựa, như thể nếu không có ai nhìn thấy cô bé thì sẽ không có cách nào bắt cô bé ở nhà.

Biểu cô Kha phải về phủ thành.

Cố Vân Đông còn đưa hai người Tiết Vinh và Đồng Thủy Đào đi cùng, Tiết Vinh đi theo Cố Đại Giang, coi như là thư đồng.

Lần trước trước đã đưa hai người A Miêu theo, nên lần này Thiệu Thanh Viễn mang A Trư và A Thử đi cùng.

Có hơi nhiều người nên bọn họ chia làm hai chiếc xe ngựa.

Một đám người thấy không còn thiếu thứ gì, lúc này mới hùng hùng hổ hổ xuất phát, rời khỏi thôn Vĩnh Phúc.

Bên ngoài xưởng Cố gia có không ít người đứng đợi, có nhiều người tin tức nhanh nhẹn mặt đầy cảm khái nói: “Nghe nói cô chủ Cố lần này muốn tới phủ thành để mở cửa hàng, ngươi nói xem, thời gian mới trôi qua bao lâu mà người ta đã đến phủ thành để mở cửa hàng, quá lợi hại.”

“Lần trước cô chủ nói với chúng ta lúc đến phủ thành mở cửa hàng, xưởng của chúng ta cũng sẽ thuê thêm người. Có phải chờ cô chủ trở về sẽ bắt đầu tuyển chọn không?”

“Chắc chắn rồi, hôm nay ta sẽ về nhà mẹ đẻ nói với biểu đệ một tiếng, để hắn còn chuẩn bị.”

“Đúng đúng đúng, cơ hội này rất hiếm có, sau lần này không biết đến bao giờ mới tuyển người tiếp.”

Tất cả mọi người, ngươi một lời ta lời, thậm chí còn có vài người bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.

Xưởng ngày càng có nhiều người, chỉ dựa vào một mình Đồng An chắc chắn không quản nổi, đến lúc đó cô chủ nhất định sẽ phải tìm thêm người để quản lý, dù là quản sự nho nhỏ cũng rất tốt.

Vì thế mấy ngày nay mọi người phá lệ làm việc cực kỳ chăm chỉ, ai cũng muốn để lại ấn tượng tốt.

Cố Vân Đông bên này không biết công nhân trong cái xưởng nhỏ nhà mình đang hăng hái muốn phất lên, ngồi ở trong xe ngựa, ôm tiểu Vân Khả vào trong ngực. Tiểu cô nương biết chắc chắn mình có thể cùng mọi người đến phủ thành, vui vẻ đến không chịu được.

Thời điểm xe ngựa tới huyện thành, Cố Vân Đông đến Cố Ký trước.

Vừa mới xuống xe ngựa, đã nghe thấy giọng nói vênh váo tự đắc của Thung Tử: “Đúng, đúng, bên kia cần phải được dọn dẹp sạch sẽ. Khách hàng đến cửa hàng chúng ta là để mua đồ ăn, sạch sẽ chính là đỉểm quan trọng nhất, thời điểm không có khách, nên lau chùi nhiều hơn, nhanh nhẹn chịu khó một chút, khi khách nhân bước vào mới có được tâm trạng tốt, đúng không?”

Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật giật, nghe thấy Thung Tử tiếp tục nói: “Tiến Tài à, ngươi cũng đừng trách ta nói nhiều, ta đây cũng vì muốn tốt cho ngươi. Trước kia ta là tiểu nhị, cũng phải làm như vậy, quen rồi sẽ tốt hơn thôi.”

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Cố Vân Đông bước vào cửa, biểu tình lập tức thay đổi, vẻ mặt tươi cười đón tiếp: “Cô chủ, sao ngài lại tới đây?”

Cố Vân Đông nhìn cửa hàng, cũng không đến nỗi tệ lắm, chỉ là công phu thay đổi sắc mặt khi đối diện với chủ nhân này của Thung Tử, thật sự là…… rất thiếu đón.

Trần Tiến Tài cũng ngừng lại động tác trong tay đi tới, hắn đã làm việc ở đây được mấy ngày, đã dần quen thuộc với công việc trong cửa hàng, trông rất có tinh thần.

Cố Vân Đông liếc nhìn hắn vài lần, phát hiện trên mặt hắn không hề có nửa điểm bất mãn, có vẻ như trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Ừm, rất tốt.

Cố Vân Đông gật đầu, hỏi Thung Tử: “Trịnh thúc đâu?”

“Ở hậu viện, để ta đi gọi.”

Nói xong hắn liền bỏ chạy, mấy ngày nay Trịnh Cương gần như mặc kệ chuyện ở cửa hàng, tùy Thung Tử tung hoành, chỉ đứng ra chỉ đạo vài lời lúc cần thiết.

Phần lớn thời gian hắn đều ở kho hàng phía sau kiểm hàng, hoặc là dứt khoát mua một ít đồ ăn tự mình nấu, ngược lại trải qua vài ngày sống thoải mái nhàn hạ.

Cố Vân Đông đến phủ thành, đương nhiên là phải đem theo Trịnh Cương. Hắn đã quen thuộc với phủ thành, nên quyết định phải mang hắn theo để giúp cô tìm địa điểm mở cửa hàng.

Hai ngày trước Cố Vân Đông đã nói qua, Trịnh Cương chắc đã sửa sang tốt mọi thứ rồi.

Thấy Thung Tử chạy vào hậu viện, Cố Vân Đông mới nhìn về phía Trần Tiến Tài: “Trần đại ca ở đây đã quen chưa?”

“Rất tốt.”

Cố Vân Đông nhướng mày: “Khi ta vừa mới tiến vào nghe thấy Thung Tử gọi đến hét đi, bày ra dáng vẻ đủ vênh váo đấy.”

Tiểu nhị Khương Bảo ở hiệu thuốc cách vách đang tiễn khách ra cửa, vừa vặn nghe được những lời này, bước chân tức khắc ngừng lại.

Hắn cùng Thung Tử đã thiết lập tình hữu nghị vững chắc, hắn đương nhiên là đứng về phía hắn ta.

Thấy bà chủ tương lai ngầm hỏi tiểu nhị vấn đề kia, hắn lập tức cảnh giác dỏng tai lên nghe trộm.

Được, hắn muốn nhìn xem người này ở sau lưng Thung Tử sẽ nói bậy cái gì.

Chương 308. Coi Như Ngươi Thức Thời


1.18211 sec| 2441.758 kb