"Đã tìm được chưa?"
Cố Vân Đông nhăn mày, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, trong đầu thoáng xuất hiện một ý niệm.
Một lát sau, cô đột nhiên cứng đờ, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
"Huynh nói, có phải là…"
Cô dừng lại một chút, giọng cũng thấp xuống hai phần: "Đào gia"
Thiệu Thanh Viễn thoáng gật đầu: " Đúng, nhà họ Đào, là một nhà sản xuất rượu lớn ở huyện Phượng Khai"
Cố Vân Đông nhớ tới lần trước lần đầu tiên hắn thấy ông chủ Đào gia đã có biểu lộ chán ghét, sau đó lại nhìn Đào Phong ở tiêu cục với vẻ mặt lạnh lùng.
Lúc đó cô còn cảm thấy rất kỳ lạ,Thiệu Thanh Viễn và nhà họ Đào không nên có liên quan gì với nhau mới đúng, mấy người nhà họ Đào gần như không biết hắn, tại sao hắn lại có biểu cảm như vậy khi nhìn thấy người Đào gia?
Hoá ra là như vậy, thì ra bởi vì hắn là người Đào gia.
Thiệu Thanh Viễn: "Ta đã đi tìm hạ nhân già từng ở Đào gia để hỏi qua, hai mươi năm trước nhà họ Đào thật sự đã từng có một đứa con, Đào phu nhân khó sinh mà chết, Đào Phong, đại thiếu gia của Đào gia sau đó cũng bị bệnh nặng, tiếp theo đó là việc làm ăn của nhà họ Đào xảy ra vấn đề lớn. Sau đó không lâu, tam thiếu gia Đào gia vừa sinh ra kia cũng chết non."
Đào gia lúc ấy đã có hai vị thiếu gia rồi, Đào Phong là đại thiếu gia do Đào phu nhân sinh ra. Cái vị cùng Liễu Duy đánh cuộc kia là nhị thiếu gia Đào Hành do thị thiếp sinh ra, rất được Đào lão gia ưa thích, sau khi Đào phu nhân qua đời, vị thị thiếp này không có qua vài năm đã được quản gia rồi.
"Người làm trong Đào phủ đều cảm thấy đáng tiếc, chỉ có rất ít người biết đứa nhỏ chết non này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta tìm được người lúc trước hầu hạ Đào lão phu nhân hỏi được, lúc trước đứa nhỏ kia bị giao cho một người chăn ngựa ở Đào phủ.”
Và ông Lý từng làm người chăn ngựa cho Đào phủ hai năm.
Vị Đào phu nhân khó sinh mà chết kia, họ Thiệu.
Tại thời điểm việc buôn bán của Đào gia xảy ra vấn đề, quả thật đã mời cao nhân tới để xem phong thủy,
Trong mười năm qua, Lý gia lão gia tử đã từng đi qua Đào gia hai lần.
Cố Vân Đông nghe xong có chút trầm mặc, có một suy nghĩ xấu xa ở trong lòng, lúc trước vào thời điểm mà Liễu gia đánh cược với Đào gia, bản thân đã đối xử với nhà họ Đào kia quá nhân từ, lúc đấy nên xuống tay nặng hơn mới đúng.
Đây là những loại người gì vậy? Nghe theo lời một cao nhân nào đó, đã có thể mang con của mình đi cho một người chăn ngựa lại muốn cho người khác ức hiếp hắn cả đời, đó chính là súc vật, không có tính người.
Cô tức giận đến cả người run rẩy, nhớ tới bộ dang của Thiệu Thanh Viễn vào lần đầu gặp nhau, chẳng trách ánh mắt của hắn luôn hờ hững, như thể đang thờ ơ với mọi thứ.
Thiệu Thanh Viễn dường như đã nhìn ra tâm trạng thay đổi của cô, hơi nhéo tay cô một cái, nói: "Hiện tại ta rất tốt.”
Đã có Vân Đông ở bên thì những điều khổ cực đó, cũng chẳng đáng gì.
Tim Cố Vân Đông thắt lại: “Sau này ta sẽ báo thù cho huynh, à đúng rồi, vậy cái người đứng trước mặt cha ta nói những lời nói hươu nói vượn châm ngòi ly gián kia là ai vậy?"
Cô bỗng nhiên nhìn về phía Cố Đại Giang, Cố Đại Giang nhìn hai người tay trong tay mà sốt ruột, đột nhiên nghe được câu hỏi của cô liền nhíu mày.
Thiệu Thanh Viễn lại nghĩ tới: "Chắc là Lý lão đại".
Hắn trước kia đã cảnh cáo bọn họ, Lý gia kiêng kỵ bộ dạng không sợ chết của hắn, cho nên vài năm nay mắc dù ở bên ngoài cũng hay nói mấy lời ong tiếng ve, nhưng lại không dám đi đến trước mặt hắn, mọi người yên ổn qua vài năm.
Đến hôm nay thấy cuộc sống của hắn rất tốt, trong nhà có tiền, lại còn sắp lấy vợ sinh con, nên nhìn không vừa mắt đã ngo ngoe đến gần muốn phá hoại.
Sợ là nghe nói Cố Đại Giang khó xử hắn, cảm thấy rốt cuộc cũng có cơ hội ngáng chân hắn.
Mắt Thiệu Thanh Viễn có chút nhíu lại, nắm lấy tay cô và nói: "Việc này để ta xử lý là được rồi."
Cố Vân Đông bĩu môi, nhưng không phản bác lại, tuy nhiên cô vẫn muốn tự mình tiếp thêm một chút sức lực cho hắn.
Nhưng hiển nhiên việc này quả thật để cho Thiệu Thanh Viễn ra tay thì sẽ có thể làm cho Lý gia một phen khiếp sợ, miễn cho bọn hắn còn có lần sau.
“Được rồi, để bọn hắn lo lắng thêm vài hôm."
Cố Đại Giang sau khi biết về thân thế của Thiệu Thanh Viễn, trong nội tâm có chút thở dài một hơi,ông đứng lên: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, những chuyện khác đợi dưỡng thương cho tốt rồi nói tiếp."
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài, được rồi được rồi, dù sao cũng đã đính hôn rồi, để cho hai đứa trẻ nói chuyện một chút.
Ông rời khỏi phòng với tâm tình có chút phức tạp, quay về phòng của mình.
Tiết Vinh cũng tiến vào, thấy lão gia ngồi trước bàn đọc sách, nhíu lông mày không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một hồi lâu sau, Cố Đại Giang mới nói với hắn: "Tiết Vinh ngươi gọi Đồng An đến đây giúp ta một chút."
"Vâng thưa lão gia."
Không lâu sau, Đồng An đến, trông hắn như vừa từ trong xưởng về, trên người còn vương vấn một chút mùi đường ngọt.
Cố Đại Giang thấy thế liền đẩy một ly trà qua, nhìn hắn uống xong mới hỏi: "Đồng An ngươi có biết Đào gia trong huyện không?"
"Lão gia muốn hỏi về nhà họ Đào buôn bán rượu sao?"
"Đúng, ngươi nói cho ta biết một chút về tình hình của Đào gia đi."
Đồng An có chút khó hiểu tại sao lão gia đang yên đang lành lại muốn tìm hiểu về Đào gia?
Nhưng cũng không liên quan gì đến hắn, hắn hết lòng hết dạ đem những chuyện mình biết nói ra một lần.
Trong đó quan trọng nhất chính là chuyên đánh cược giữa Đào gia và Liễu gia, còn có đường trắng do chính tay tiểu thư làm khiến bốn phía kinh ngạc, bán được với giá cao.
"Đúng rồi, gian hàng Cố Ký của nhà chúng ta ở trong huyện thành trước kia là của nhà họ Đào."
Cố Đại Giang thật sự không biết trong này nhà mình lại có nhiều ân oán đến vậy, càng không biết là Vân Đông đã có thù oán với nhị thiếu gia nhà họ Đạo từ trước.
Đào gia thật sự không phải người tốt lành gì.
Bối cảnh của Liễu gia, Vân Đông đã từng nói qua với ông.
Mà Đào gia có thể khiếu chiến với Liễu gia, Cố Đại Giang cảm thấy, khẳng định cũng có hậu trường, đương nhiên, hậu trường có thể không cứng rắn như Liễu gia.
Nhưng nếu so với Cố gia, chỉ cần một Đào gia đã có thể đè nát họ xuống bùn đất rồi.
Nếu có một ngày, Đào gia đột nhiên nhớ đến người con trai Thiệu Thanh Viễn này, biết hắn chẳng những không buồn bực, chưa vực dậy nổi, mà càng ngày càng có tiền đồ, có tiền có vợ, như vậy lại không nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó với hắn sao?
Không chỉ có hắn mà con gái mình cũng trở thành mục tiêu của họ, nói chung là đem cả nợ cũ nợ mới đều tính chung hết một lượt.
Cố Đại Giang nghĩ đến điều này cũng bắt đầu cảm thấy có chút gấp gáp.
Quả nhiên là Vân Đông nói đúng, nhà họ hiện tại không thiếu tiền, nhưng thiếu bối cảnh.
Không được ông phải tranh thủ thời gian học tập, hai ngày nữa đi thư viện ở phủ thành gặp hiệu trưởng Tề Sơn, thông qua kiểm tra ông có thể đi học, tranh thủ thời gian tham gia khoa cử, thi được bao xa không quan trọng, coi như chỉ đỗ tú tài cử nhân thì ông cũng có chút công danh.
Cố Đại Giang nghĩ vậy, liền bật dậy, đi vào giá sách cầm những cuốn sách mà Tần Văn Tranh cho ông.
Hai ngày nay tuy là có chút bận rộn, nhưng ông cũng dành một chút thời gian để đọc một bản rồi.
Sách của Tần Văn Tranh cho đều là những quyển hắn đã xem qua, phía trên có rất nhiều chú thích, điều này đối với Cố Đại Giang mà nói là toàn sách quý.
Đồng An và Tiết Vinh thấy lão gia nhà mình đột nhiên chăm chỉ hẳn lên, có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chương 303. Muốn Gây Chuyện
Chương 303: Muốn Gây Chuyện
Thấm thoát đã hai ngày trôi qua, mọi người trong Cố gia đều phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ quái.
Dường như tình cảm giữa tiểu thư và Thiệu công tử đột nhiên tăng vọt, khi đến gần, còn có thể cảm nhận được bầu không khi ngọt ngào giữa hai người.
Xem ra, tuy lão gia gây khó dễ cho Thiệu công tử, nhưng thật ra là đang âm thầm thúc đẩy tình cảm cho hai người trẻ.
Quả nhiên là dụng tâm lương khổ mà*, bọn họ đều đã hiểu nhầm ông ấy rồi.
*Thành ngữ: ý muốn nói phải dùng nhiều tâm tư để suy đi tính lại
Chỉ nhìn việc lão gia vẫn chưa đuổi Thiệu Thanh Viễn về Thiệu gia dưỡng thương là biết, rõ ràng là kiểu người cứng miệng nhưng dễ mềm lòng, ngay cả Kha biểu cô cũng nghĩ như vậy.
Cố Đại Giang: ".........." Trong lòng ông khổ mà không nói được.
Khả năng phục hổi của Thiệu Thanh Viễn rất mạnh mẽ, vết thương hiện không còn gì đáng ngại, thậm chí có thể sinh long hoạt hổ* đánh một bộ quyền.
*Thành ngữ: khoẻ như vâm, mạnh như rồng hổ.
Hắn cảm thấy lần đổ bệnh này thật đáng giá, khúc mắc cất giữ trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được cởi bỏ, Vân Đông.... hình như ngày càng thương hắn nhiều hơn.
Ừm, đây cũng chẳng phải là ảo giác.
Khỏi bệnh rồi hắn đem hai giỏ thảo dược lần trước hái trên núi đi xử lý trước.
Đáng tiếc, lần này lên núi vẫn không tìm được Bạch Mộc Tử, nếu không đây sẽ là sinh lễ tốt nhất cho Cố gia.
Thiệu Thanh Viễn thầm thở dài trong lòng, sau khi thu dọn thảo dược xong, rửa tay sạch sẽ, liền kêu A Miêu đi tìm ba người kia.
A Miêu hình như cũng đoán ra hắn muốn làm cái gì, lập tức hơi phấn khích hỏi: "Công tử, có phải người muốn đi tìm Lý gia tính sổ không?"
Thiệu Thanh Viễn xắn tay áo lên, hắn đang mặc bộ quần áo cũ trước kia, không biết có phải gần đây cuộc sống quá yên ổn, ăn uống cũng tốt, hình như hắn lại cao thêm một chút, quần áo không còn vừa người nữa.
Nhưng đến nhà người ta gây chuyện, chẳng may dính máu thì làm sao? Quần áo mới của hắn đều là Vân Đông mua cho, không nên làm bẩn.
Nghe thấy câu hỏi của A Miêu, hắn gật đầu.
A Miêu ngay lập tức bật dậy, đi tìm bọn người A Cẩu trở về.
Nghe nói sẽ đến Lý gia, bọn họ bắt đầu xoa xoa tay, điên cuồng tìm kiếm công cụ tiện sử dụng.
Chi đến khi ra khỏi cửa Thiệu gia, A Miêu mới không nhịn được hỏi: " Công tử, hôm nay cô nương đi qua thôn bên cạnh xem vườn cây ăn quả vẫn chưa quay lại, sao chúng ta không đợi cô nương trở lại rồi đi?"
"Đúng đúng, để cho cô nương thấy dáng vẻ mạnh mẽ uy vũ của chúng ta"
"Các ngươi thì biết cái gì." A Miêu vỗ vỗ hai người A Trư và A Thử, vẻ mặt bí hiểm nói: "Trận này quá hung ác, nếu dọa cô nương sợ thì làm sao bây giờ?"
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn hắn ta, mọi người liền thấy hắn hình như cũng có suy nghĩ như vậy, gật gật đầu một cái.
Ba người A Thử cảm giác cằm muốn rớt xuống đất, không phải chứ, với tính khí của cô nương........... còn bị dọa sợ sao?
Lúc cô nương trở nên hung tàn thì còn là người sao? Ngẫm lại kết cục bi thảm của nhà cũ Cố và nhà Cố Cương, nghĩ đến thôi đã thấy rét run."
Thôi quên đi, ai bảo công tử nhà bọn họ lại quá mức để ý đến hình tượng của mình làm gì? Bọn họ miễn cưỡng hợp tác một chút vậy.
Thời tiết nóng nực, lúc này trời vẫn còn sớm, thỉnh thoảng trên đường lại có những thôn dân vác cuốc, ôm sọt trở về nhà.
Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn vẻ mặt vô cảm đang từ phía xa đi đến Lý gia, một đám người nhìn không được rùng mình một cái.
Cảm giác ......... sắp có chuyện lớn xảy ra
Chẳng bao lâu, dỡ sọt, thả quốc, người trong thôn Vĩnh Phúc dường như đã phát hiện ra có điều gì bất thường, bắt đầu vội vàng kháo nhau…Thiệu Thanh Viễn, muốn gây chuyện.
Lý gia ở hướng tây của thôn Vĩnh Phúc, cách Thiệu gia và Cố gia hơi xa một chút.
Thời điểm mấy người Thiệu Thanh Viễn đến nơi, vừa vặn người Lý gia cũng từ ngoài ruộng trở về.
Nhìn thấy bên ngoài của lớn đột nhiên xuất hiện vài người, Lý lão đại trợn trừng mắt, sợ hãi thiếu chút nữa thét ra tiếng.
Hắn lập tức lùi về phía sau hai bước: "Ngươi, ngươi đến đây làm gì? Trước kia ta và ngươi đã thỏa thuận với nhau nước sông không phạm nước giếng, giờ ngươi muốn nuốt lời có phải không?"
Thiệu Thanh Viễn lạnh như băng liếc hắn ta một cái, không nói lời nào, đẩy Lý gia lão đại sang một bên, một cước đá văng cổng viện Lý gia.
Hắn vốn là người không bao giờ nhiều lời, từ trước đến nay vẫn luôn trực tiếp động thủ. Đặc biệt đối với người mà mình chán ghét, nửa điểm nhẫn nại hắn cũng không có.
Trái lại, A Miêu nhìn lão đại Lý cười khẩy một tiếng: " Ngươi nói nước sông không phạm nước giếng, vậy đang yên đang lành ngươi chạy đến trước mặt Cố lão gia nói cái gì? Có muốn ta nhắc nhở hay không?"
Sắc mặt Lý lão đại tái nhợt, quả nhiên Cố Đại Giang thực sự đem chuyện ngày hôm đó kể hết ra.
Mấy ngày nay bình yên vô sự, Lý lão đại tưởng rằng Cố Đại Giang nghe theo lời châm ngòi của mình nên không nói lại cho Thiệu Thanh Viễn.
Ai ngờ, hắn vừa mới buông lỏng cảnh giác, thì Thiệu Thanh Viễn mang người tới cửa.
"A........." Bên trong truyền đến tiếng thét chói tai, lập tức kéo suy nghĩ của Lý lão đại trở lại.
Hắn vội vàng chạy vào, của phòng đã bị Thiệu Thanh Viễn dỡ bỏ, bên trong Bao thị hoảng sợ nhìn hắn.
Lý lão đại nhanh chóng chạy vào, năm năm trước Thiệu Thanh Viễn cũng xông vào nhà nhà họ như vậy, đập phá Lý gia toang hoang, chỉ thiếu điều đem hắn đang sợ hãi đánh chết, nháy mắt chân hắn lại mềm nhũn.
Hắn sai lầm rồi, năm năm nay bình an vô sự, hắn có chút lung lay, bắt đầu nhịn không được nữa.
Thiệu Thanh Viễn không nói lời nào, thoáng liếc nhìn gian nhà chính, cười giễu cợt một tiếng.
Bốn người A Miêu ngay lập tức chạy vào, túm Lý Đại Bảo và Lý Nhị Bảo đang sợ hãi định trốn đi quay ngược trở lại.
Lý Đại Bảo mười bốn tuổi dáng người cao ráo, nhưng lại không có nhiều sức lực, một mình A Miêu cũng có thể xách hắn lên.
Lý Nhị Bảo mười một tuổi, bị A Cẩu kéo ra, ngay tức khắc bắt đầu hung hăng mắng chửi: " Đồ chó, thả ta ra, nếu không ta không khách khí."
Bao thị thấy hai đứa con bảo bối của mình ở trong tay đối phương, giọng the thé thét lên, chạy như bay về phía Thiệu Thanh Viễn.
Bị hai người A Trư, A Thử chặn lại, hất ra ngoài.
Bao thị ngồi bệt dưới đất: "Cướp, cứu mạng, cứu mạng, Thiệu Thanh Viễn con sói mắt trắng, đồ bất hiếu, ngươi muốn giết cha mẹ mình? "
"Cha Mẹ?" Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó đấm vào mạnh vào bụng Lý Nhị Bảo đang gào thét.
Lý Nhị Bảo suýt thì phun ra một ngụm máu, hai tròng mắt trợn ngược.
Bao thị biến sắc: "Dừng tay, dừng tay đừng đánh hắn."
"Năm năm trước ta đã nói, nếu sau này đến làm phiền ta, ta nhất định đến tìm con ngươi gây chuyện, ta nghĩ ngươi phải là người nhớ rõ nhất mới đúng chứ."
A Miêu cười hì hì: "Dám chắc là lớn tuổi, cho nên trí nhớ không tốt."
"Không sao, hôm nay chúng ta sẽ cảnh cáo lại lần nữa, đánh thêm vài cái, sẽ nhớ kỹ hơn." A Thử trở về nói.
Trong khi nói chuyện, rất nhiều người đã tụ tập ngoài cửa Lý gia.
Có người nhìn không được, muốn tiến tới nói vài câu, nhưng ngay lập tức bị người xung quanh kéo lại.
"Đừng đi, đó là Thiệu Thanh Viễn, ngươi muốn bị đánh sao?"
"Nhưng mà......"
Người này hình như là chạy nạn tới đây, thật ra hắn cũng không hiểu biết rõ Thiệu Thanh Viễn lắm, chỉ cảm thấy tự nhiên xông vào nhà người ta đánh người thì không tốt lắm.
Đột nhiên một người từ trong phòng bếp xông ra, tay cầm cây kéo lao về phía Thiệu Thanh Viễn.
Chương 304. Cố Vân Đông Tới
Chương 304: Cố Vân Đông Tới
Người đứng ở cửa giật mình, nhìn kỹ mới nhận ra đó là tiểu cô nương 6 tuổi nhà họ Lý.
Hừ, tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ mà lại có vẻ mặt tàn độc như vậy, nếu bị cây kéo bén nhọn kia đâm vào còn không phải sẽ bỏ nửa cái mạng?
Thiệu Thanh Viễn cũng chẳng buồn liếc một cái, Lý Xuân Diễm đã bị A Thử túm lấy, nắm cổ tay con nhóc kéo một cái, kéo Lý Xuân Diễm đang kêu thảm thiết xuống dưới.
Lý Xuân Diễm mới có 6 tuổi mà mồm miệng ác độc, hung dữ mắng chửi Thiệu Thanh Viễn: " Đồ sói mắt trắng, bảo tên chó hoang này buông ta ra, nếu không ta sẽ giết ngươi, dùng kéo đâm chết ngươi."
Những người đứng ngoài cửa kinh hãi, tiểu cô nương này không phải mới chỉ 6 tuổi sao? Sao mồm miệng lại có thể nói ra toàn lời thô tục, lại còn độc ác như vậy?"
Lý Xuân Diễm cực kỳ ghét Thiệu Thanh Viễn, bởi vì nó thường nghe cha mẹ nói rằng, nó vốn có thể là con trai, có thể được cha mẹ nuông chiều trong lòng bàn tay.
Đều tại Thiệu Thanh Viễn khắc cho nên trong nhà mới có thêm một nữ nhi. Tuy cha mẹ đối xử với mình khá tốt, nhưng nó cảm thấy vẫn không bằng hai ca ca, ít nhất hai ca ca cũng không cần phải làm việc.
Lý xuân Diễm đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Thiệu Thanh Viễn, trước kia nó từng lén đi nhìn trộm hắn, muốn tìm cơ hội làm cho hắn khó coi.
Không ngờ hôm nay hắn tự mình tìm đến cửa, đáng tiếc vừa rồi không thể giết chết hắn, thật tiếc nuối.
Hành động này chẳng những làm cho đám người A Miêu sởn tóc gáy, mà ngay cả nhưng thôn dân đứng bên ngoài cũng nhìn nhau ngơ ngác, không biết làm gì mới phải.
Có người chạy đi tìm trưởng thôn, có người lại đi gọi nhị phòng tam phòng ở cách vách Lý gia.
Nhi phòng tam phòng lý gia từ lúc ông cụ Lý gia qua đời đã tách ra ở riêng, tuy rằng ở ngay cách vách nhưng cũng không thường qua lại.
Bọn họ đương nhiên biết việc đại phòng làm, nhưng Thiệu Thanh Viễn không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ không cần vì giúp hắn mà đắc tội với anh trai chị dâu bụng dạ hẹp hòi kia, bây giờ cũng chẳng có ông cụ thương yêu hắn.
Ông cụ trước kia có thứ gì tốt đều dành cho hắn, đến hài tử nhà mình cũng không được hưởng, điều này khiến cho nhị phòng tam phòng không khỏi có chút oán hận. Nhưng cũng không đến mức cùng đại phòng dí người ta vào chỗ chết, nhiều nhất chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, thỉnh thoảng nói mát vài câu giải tỏa bực tức mà thôi.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn tới Lý gia náo loạn lớn như vậy, bọn họ ở cách vách làm sao mà không biết, chẳng qua là không muốn nhúng tay vào.
Có người tới gọi bọn họ mới miễn cưỡng ra mặt, lời khuyên nhủ cũng chẳng có mấy thành ý: "Thanh Viễn, bọn họ nói thế nào cũng là cha mẹ nuôi của ngươi, ngươi như vậy người ngoài sẽ nói ngươi như thế nào? Kiểu gì cũng bị mắng là đại bất hiếu."
"Đúng vậy, nếu bị Cố gia biết, cô nương Cố gia làm sao dám gả cho ngươi?"
"Ngươi thả người ra trước, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói."
Không nói đến Cố Vân Đông thì không sao, nhắc đến cô, ánh mắt Thiệu Thanh Vân lại lạnh như băng.
Hắn quay đầu, đấm mạnh vào bụng Lý Đại Bảo.
Lý lão đại cùng Bao thị: "Aa..................." Một tiếng thét chói tai: "Thiệu Thanh Viễn, dừng tay, dừng tay, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chúng ta nhận lỗi, nhận lỗi còn không được? "
Nhị phòng tam phòng Lý gia lập tức không dám nói tiếp nữa, nhưng ngược lại tiếng bàn tán ngoài cửa lại vang lên không ngớt.
"Sao ta cảm thấy hành vi không hợp ý liền đánh người này của Thiệu Thanh Viễn hơi quen mắt."
"Đúng đúng đúng, đặc biệt là cha mẹ la hét càng lớn thì con cái càng bị đánh nhiều hơn."
"Bởi vì, ta đã từng làm." Từ phía sau vang lên một tiếng cười trầm thấp.
Mọi người bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Cố Vân Đông đang đứng cười khanh khách ở ngoài cửa, không biết cô đã đến từ lúc nào.
Có người mở to hai mắt nhìn, buột miệng thốt lên: "Cố Cô nương."
Giọng nói rất lớn, nháy mắt đã chuyển hướng chú ý của những người trong sân.
Thiệu Thanh Viễn có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đám người A Miêu, A Cẩu ngược lại cảm thấy có chút bối rối, thầm thì với nhau: "Làm sao bây giờ? Sao cô nương đã trở lại rồi"
"Không phải cô nương đến thôn bên cạnh xem vườn trái cây sao? Sớm nhất phải buổi chiều mới trở về chứ, sao lại về sớm vậy?"
"Hơn nữa lại còn bị bắt gặp tại trận. Chuyện chúng ta làm còn chưa xong."
"Làm sao bây giờ?"
Mấy người nhỏ giọng nói chuyện, nhưng vẫn bị Bao thị nghe thấy?
Bà ta ngay lập tức hiểu ra vấn đề, Thiệu Thanh Viễn đây là thừa dịp cô nương Cố gia không có ở đây nên chạy đến nhà bọn họ tác oai tác quái. Cho nên, Thiệu Thanh Viễn thực sư không muốn cô nương Cố gia thấy mặt xấu của hắn.
Giờ phút này bà ta cảm thấy cho dù nhi tử và nữ nhi của mình nằm hết trong tay Thiệu Thanh Viễn thì cũng chẳng sao cả, trước mặt Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn nhất định không dám động tay động chân.
Ác ý trong lòng Bao thị nổi lên cuồn cuộn, xoay đầu nhìn Cố Vân Đông nói: "Cố cô nương, ngươi thấy chưa? Ngươi đã nhìn thấy chưa? Chúng ta chẳng làm gì hết, chính là Thiệu Thanh Viễn không muốn buông tha cho chúng ta. Hai nhi tử của ta còn nhỏ, nữ nhi của ta mới 6 tuổi, chúng ta tuổi già sức yếu, bọn họ đều là đại nam nhân vậy mà lại ức hiếp gia đình chúng ta. Lương tâm đều bị chó ăn, đều bị chó ăn hết rồi."
Nói xong liền khóc rống lên.
Thiệu Thanh Viễn lạnh lẽo liếc nhìn Bao thị, nhưng khi nhìn về phía Cố Vân Đông, ánh mắt ngay lập tức trở nên dịu dàng.
A Miêu lại tức muốn chết, nổi giận mắng: "Cái gì gọi là chẳng làm gì hết? Nam nhân của ngươi chạy đến trước mặt lão gia Cố gia nói bậy, bôi đen thanh danh công tử chúng ta, châm ngòi ly gián, âm mưu phá hoại việc cưới xin của hắn cùng cô nương Cố gia, đây là chẳng làm gì?"
"Đúng vậy, nếu không phải các người hạ ám chiêu sau lưng, bọn ta thèm vào để ý đến các ngươi." Còn có, bọn họ mà cũng được xem là tuổi già sức yếu? Đã là ba nam đinh được không?
Tiếng bàn tán lại nổi lên ầm ầm, Trần Lương cũng đến đây, đứng ở ngoài cửa nhíu chặt lông mày, vất vả mãi mới chen vào được, nhìn mấy người trong viện quát.
"Ồn ào cái gì? Trời nóng thế này, ăn no không có việc gì làm có phải không?"
Bao thị không đếm xỉa đến ông, bà ta thấy mình nói xong, Thiệu thanh Viễn không đánh người, trong lòng tức khắc tràn ngập tự tin.
Bà ta cãi lại A Miêu: "Cái gì mà châm ngòi ly gián? Chẳng nhẽ nam nhân nhà ta nói sai? Thiệu Thanh Viễn chính là con sói mắt trắng. Ngươi xem chuyện hắn làm đi, có chuyện nào không phải là sự thật? Bằng không ngươi hỏi mọi người xem, có phải cha chồng ta đối xử với hắn hết lòng, còn tốt hơn cả cháu trai không? Kết quả thì sao? Cha chồng ta bệnh nặng, hắn không chăm sóc, vừa chết liền vứt đến nhà chúng ta, quay đầu tiệc tùng ăn uống thả cửa?"
Lão đại Lý gia gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, Ta đi tìm Cố Đại Giang, hoàn toàn là vì lo cho Cố gia, Cố cô nương tốt như vậy, chúng ta không đành lòng nhìn nàng bị hủy hoại."
Tiếng bàn tán lại càng lớn hơn nữa, chuyện này Lý lão đại quả thực không nói sai.
Thiệu Thanh Viễn chính xác đã bỏ mặc Lý lão gia tử.
Lời bàn tán ở cửa một chữ cũng không lọt vào tai của Cố Vân Đông, nhưng vẫn làm lửa giận trong lòng cô bùng lên dữ dội.
Cô siết chặt ngón tay, chậm rãi tiến vào trong.
Trần Lương thấy thế, lo lắng mở miệng: "Vân Đông, ngươi trước tiên bình tĩnh đã, chuyện này nhất định có ẩn tình, ngươi biết rõ tính tình của Thiệu Thanh Viễn như thế nào mà."
Bao thị tức giận muốn chết, Trần Lương thế mà lại bao che cho Thiệu Thanh Viễn.
Đột nhiên bật dậy: "Cố cô nương, ngươi căn bản khônng biết Thiệu Thanh Viễn là người đáng sợ đến mức độ nào."
Chương 305. Càng Nghĩ Càng Cảm Thấy Ớn Lạnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo