"Bọn người kia là ai thế?" Khẩn trương nhìn nhóm người đằng xa, [Thiếu Niên Công Trường Và Gạch] nhỏ giọng nói,'Mười người, và ba con chó bị xích... Tôi luôn cảm thấy bọn họ không phải là người tốt."
"Tôi cũng cảm thấy vậy... Bọn họ có chút giống kẻ cướp bóc.' ÍBiên Giới Vẩy Nước] cũng lo lắng quan sát bọn họ, nắm chặt con dao trong tay.
Tuy rằng thứ này cũng không mang lại cảm giác an toàn bao nhiêu.
"Fuck, thực sự là sự kiện công thành sao? Người thiết kế khốn nạn mua nhà tại diễn đàn rồi??"
"Phân tích hợp lí thì... Những lời này của cậu đã bị anh ta nghe được."
"Anh thiết kế ơi!"
"Xuyt, hai người đừng nói nữa" [ Mắc Nợ Mắt To ] liếc nhìn hai người đồng đội bên cạnh, nhỏ giọng nói,Lão Gạch, cậu đi báo tin đi."
"Fuck, tại sao không phải là cậu đi?"
Một sự nhàn nhã.
"Vậy tại sao không phải Hoa Thủy đi?"
Tim đập rất nhanh, cậu nấp sau quây quảng cáo lượn một vòng hết 200 mét, đến khi đoàn người khuất bóng, cậu mới nhanh chân chạy loạn xạ vào rừng.
Nghe được từ có có phần thưởng Thiếu Niên Công Trường Và Gạch cuối cùng cũng đồng ý.
"Nó hệ cảm giác thì đi bằng cọng lông à? Cậu đừng nhiều lời, nhanh lên, đi báo tin cũng có giá trị phần thưởng đó, cậu đã quên rồi sao?" Khi cậu chạy đến tiên đồn, nhóm người mới đến đang chặt cây, các người chơi cũ đang khiêng con mồi vê, một số người đang dựng quây hàng ở lối vào chợ trong khi nghĩ đến việc làm bữa trưa.
"Tôi là hệ trí lực! Mẹ nó tôi có thể chạy hơn ai? Cậu cẩn thận một chút, hệ sức mạnh có thể chạy đường dài."
"Gì? Kẻ cướp bóc cái gì?"
"Kẻ cướp bóc! Có kẻ cướp bóc đang đến đây!"
Nghe thấy tiếng la của cậu, vẻ mặt mọi người gần bức tường vây sững sờ, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Không quan tâm đến trái tim đập kinh hoàng của mình, Thiếu Niên Công Trường Và Gạch vọt tới cổng hô to.
Sắc mặt Sở Quang khẽ biến, không quan tâm phần thưởng là cái gì nữa, lập tức hạ lệnh cho người chơi bên cạnh.
"Tôi tới ngay đây." Sở Quang bước ra cửa, nước còn đọng trên mí mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người chơi,'Cậu nói có kẻ cướp?”
"Đúng vậy, bọn họ có một đội người, nói chính xác là mười người! Bọn họ đang đi dọc theo cầu vượt phương bắc đến chỗ chúng ta, mỗi người một cây súng, còn dắt theo ba con chó."
"Ngài quản lý đâu? Mau, nhanh đi báo tin cho anh ấy!" Hai tay thiếu niên chống xuống đất, thở hổn hển đứt quãng nói.
"Bảo tất cả người chơi ở gần tiền đồn quay về đây! Nhanh lên!"
Sau khi bước vào cửa hàng vũ khí, Sở Quang bế bà chủ cửa hàng vũ khí đang ngủ gà ngủ gật vác lên vai, tay trái thuận tay câm chiếc nạng của cô lên. Không ngờ lại bày ra cho bọn họ một công việc lớn đến như vậy.
Công thành chiến!
Vài người chơi vẻ mặt kích động chạy đi, trên mặt không có chút lo lắng, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Nhưng bọn họ cũng không biết, một kế hoạch nào đó còn rắc rối hơn họ tưởng vào lúc này.
"Vâng!"
"Này! Anh đang làm gì giữa ban ngày ban mặt thế hả!" Hạ Diêm bị hành động đột ngột này làm cho hoảng sợ, đỏ mặt vùng vẫy mấy cái, nhưng Sở Quang không để ý đến cô.
"Im miệng.”
Đặt cô xuống bên cạnh thang máy ở tầng một của trại an dưỡng, Sở Quang trả lại nạng cho Hạ Diêm đang đứng dựa vào tường, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngơ ngác của cô nói.
"Nếu lát nữa có đánh tới cửa, cô bước vào thang máy chờ tôi, tôi sẽ đến đưa cô xuống. Nếu như tôi không tới, cô cũng đừng phát ra tiếng động, yên lặng trốn đi."
Thang máy thông xuống mặt đất cần người quản lí trao quyền khởi động. Sở Quang tạm thời khóa thang máy, đây chính là đường lui cuối cùng anh để lại cho mình.
Hạ Diêm gật đầu thật mạnh, nhưng cũng không quá hoảng hốt, ít nhất cũng không hoảng hốt như khi đối mặt với anh.
"Tôi biết rồi... Từ từ đã, đánh tới đây? Ai đánh tới đây?"
"Kẻ cướp." Lời còn chưa dứt, phương xa đã truyền tới ba tiếng súng. Ngay sau đó là đánh nhau truyên đến. Nghe âm thanh đó, hình như hai ba trăm mét.
Mặt Sở Quang biến sắc.
Kẻ cướp bóc!
Đấn rồi!...
Ngoài cổng phía bắc.
Mấy kẻ cướp bóc cầm súng trên tay, vừa hét lớn vừa dùng sức đẩy cổng phía bắc, nổ súng bắn những người sống sót đang chạy trốn.
Trong tay bọn họ cầm đủ loại vũ khí. Từ súng trường ổ quay nhặt được từ các thương gia, súng trường bán tự động cướp được từ lính đánh thuê hay súng trường có nòng sắt do họ tự làm.
Bất kể là loại vũ khí gì, muốn bắn xa hai trăm mét trong địa hình như thế này cũng không dễ dàng.
Mà sự thật đúng là như thế, sau vài phát súng nhưng không có ai ngã xuống, một số người sống sót đứng gần tường vây nhanh như một làn khói trốn sau cánh cửa, một số gian hàng cửa bằng gỗ đã bị hư hại.
Nhưng mà, kết quả cuộc cuộc chiến không nằm ở việc có bao nhiêu người ngã xuống, mà là chỗ làm cho đối phương hoàn toàn buông bỏ phản kháng.
Những kẻ cướp bóc này biết rất rõ điều này.
Nghệ thuật của sự sợ hãi được họ chơi đến đỉnh điểm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo