Bên ngoài cửa phía nam.

Hai mươi con bò Tây Tạng được chín xạ thủ trang bị hoàn hảo dắt vào, dừng lại ở nơi cách cửa phía nam năm mươi mét.

Trên tiền đề căn bản không có đầy đủ sự tin tưởng, đối với cả hai bên mà nói đây là khoảng cách tương đối an toàn.

Không nhiều người chơi hoạt động gần đó, có người chặt cây, có người vận chuyển gạch, nhóm người này khi nhìn thấy đã nhao nhao dừng công việc trong tay lại, đứng quan sát không xa không gân, nhỏ giọng khe khẽ thì thâm.

"Cậu nhìn cánh tay của người đó kìa, là tay giả à?"

"Cái gì mà tay giả, thứ đó là bộ phận giả cơ học mài"

"Đệt, có gì khác biệt không?”

"Khác biệt chính là... nói như vậy thì tương đối cyberpunk hơn . Hơn nữa cậu nhìn đôi mắt bên trái của người thứ hai kìa , toàn bộ đều là cấu tạo từ máy móc! Tôi dám cá rằng, không chỉ là bộ phận giả cơ học, chắc chắn họ còn được lắp ráp thử nghiệm cấy ghép các plug-in hoặc các cơ quan phỏng sinh học!"

"Đoán là đang xây nhà."

"Hu hu hu, lúc nào tôi mới có thể mua được một vũ khí ngâu như thế chứ."

Họ đã theo ông chủ đi qua không ít nơi, nơi xa nhất thậm chí đã đến tận vùng duyên hải Viễn Đông sầm uất, những chỗ lánh nạn mà họ nhìn thấy dọc đường phải đếm bằng cả hai bàn tay, nhưng chưa từng nơi kỳ lạ như thế này. Mà những người trong đoàn buôn cũng vậy, khuôn mặt kỳ lạ nhìn những chiếc áo khoác màu xanh lam này.

"Đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ nhân viên trò chơi lấy ra là để cho cậu xem đấy, đợi đến khi cậu mua được thì ít nhất cũng phải cấp 10 về sau nữa."

"Họ đang làm gì vậy?”

"Cậu nhìn thấy súng của họ chưa? Những cái ống súng hình con bọ cạp đó cũng ngâu quá đi mất!"

Trái lại Lister không quan tâm những người trước mặt nghĩ thế nào, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.

"... Có lẽ là sống đủ rồi chăng?"

"Biết đâu áo khoác là nhặt được thì sao."

"Không phải họ sống dưới lòng đất sao?"

Có lẽ hoặc là lương thực bị ăn hết sạch, hoặc là điện của chỗ lánh nạn dùng hết rồi, không thể không ra ngoài kiếm sống được.

Tuy nhiên những chiếc áo khoác màu xanh trên người họ ngược lại có chút thú vị, trước giờ chưa từng nghe nói gần Công viên đầm lầy Lăng Hồ có chỗ lánh nạn cả.

Chỉ là, nhìn bộ dạng nhọc nhẳằn để xây nhà của họ, có lẽ cũng là cơ sở hạ tầng lánh nạn cộng đồng cỡ nhỏ với cấp độ che chắn thấp, thường có sức chứa trong khoảng từ 1 đến 100 người. Những loại chỗ lánh nạn như vậy thường không có hệ sinh thái hoàn toàn đầy đủ, cùng lắm chỉ lắp vài buồng ngủ đông.

Những người chưa từng trải sự đời này chính là như thế, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn xem thử, căn bản không quan tâm đến việc nhìn chằm chằm vào người khác có lịch sự hay không.

Có thể lại thêm một địa điểm mới vào bản đồ buôn bán của mình rồi.

"Tôi sẽ cẩn thận."

Những người nhặt ve chai trên phố Bethe không hề biết họ tên đầy đủ của Lister.

"Anh Quang, Li tổng của đội buôn tôi đã dẫn bọn họ đến rồi... Anh hãy cẩn thận."

Mà lúc này, Dư Hổ đã chạy tới cửa phía nam, nhìn Sở Quang đang đi ra rồi nói.

Đối với họ mà nói, kiểu nhân vật lớn này cùng cấp bậc với thị trưởng, căn bản sẽ không phí lời với họ. Cũng vì anh Sở bình dị dễ gân hơn, không chỉ làm hàng xóm với những người như họ trong một thời gian, mà sau khi rời đi còn không trở mặt không nhận quen.

Lister suy tính trong lòng.

Sở Quang gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó dẫn theo vài người chơi đi về phía trước.

Mắt thấy cốt truyện đã được kích hoạt, những người chơi xung quanh lần lượt trở nên im lặng, những người không im lặng cũng bị những người chơi khác kéo theo.

"Tôi luôn tưởng rằng anh là người nhặt ve chai của phố Bethe, có vẻ như tôi đã nhìn lầm rồi." Lister cười nhạt, nói với giọng điệu dễ chịu,'Xem ra tôi đã làm một khoản đầu tư đúng đắn rồi."

"Rất vui vì anh đã nghĩ như vậy,' Sở Quang ra hiệu cho người chơi bên cạnh đặt chiếc bao tải xuống đất, không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề nói: "Đây là hàng hóa mà anh muốn, anh có thể cân một chút."

Lister dùng tay ra hiệu với thuộc hạ bên cạnh.

Người đàn ông đeo đôi mắt điện tử và bộ phận giả cơ học kia hiểu ý, bước một bước tới, duỗi cánh tay phải bằng hợp kim ra rôi nâng chiếc bao tải lên, tiếp đó quay đầu nhìn ông chủ của mình, gật đầu.

Trên khuôn mặt của Lister lộ ra một nụ cười vui mừng.

"Rất tốt, anh đã thực hiện lời hứa, xem ra tôi không phí công đi một chuyến rồi."

Nói rồi, anh ta ra hiệu cho mấy thuộc hạ khác, dỡ những hàng hóa do Sở Quang đặt mua từ trên lưng bò xuống, chuyển vào bao tải đựng nấm ô xanh bên cạnh.

Trong đó máy phát điện chạy bằng củi công suất 10W được tháo rời thành linh kiện, đựng trong hai cái hòm. Trong một cái hòm khác cao bằng nửa người, chính là một bộ xương ngoài đặt bằng động lực V-1.

0.09113 sec| 2422.172 kb