Chương trước
setting
Chương sau

Ông già trong lòng hiểu rất rõ.

Người vùng khác này không chỉ cứu con trai ông ta một mạng, mà là cứu cả gia đình ông.

Nhưng mà Sở Quang thật ra không nghĩ tới nhiều như vậy, anh ấy cũng không phải tính toán tất cả mọi chuyện, cứu người chẳng qua cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

"Ông như thế này làm tôi khó xử lắm... Nói chung là cứ đứng dậy trước đi."

Bây giờ cũng không phải là lúc để khiêm tốn, dù sao cũng không thể để người ta quỳ suốt được.

Nói rồi, trong tay Sở Quang dùng một chút sức, đỡ ông lão từ dưới đất đứng lên.

Có lẽ vì câu nói khó xử của Sở Quang, ông sau khi đứng dậy lão không tiếp tục quỳ xuống nữa, thay vào đó vươn tay cởi lấy gói đồ trên lưng cậu con trai thứ hai.

Đó là một gói hàng được làm bằng da hươu, bên trong chất một ít da lông động vật, trông có vẻ rất nặng.

Sở Quang nhất thời không biết nên cười hay nên khóc, trực tiếp nhận lấy cũng không được, không nhận cũng không xong.

"Anh là ân nhân của nhà họ Dư chúng tôi, chúng tôi không thể để cho anh uổng phí mất thứ thuốc quý báu kia."

"Xin anh hãy nhận lấy nó!"

"Tôi biết những thứ này không đủ để báo đáp ân tình của anh, nhưng nếu không làm gì cả, chúng tôi sẽ cảm thấy không yên trong lòng."

"Chúng tôi không có gì khác có thể tặng cho anh, những tấm da lông này được lột từ linh cẩu và tuần lộc đột biến, tổng cộng có bảy tấm ... Ngoại trừ cống vật để lại cho thị trưởng, đây là toàn bộ tài sản của chúng tôi."

Toàn bộ tài sản của gia đình nghèo xơ xác, nếu bản thân thực sự nhận lấy, đó mới thật sự là không yên trong lòng.

Ông lão hai tay nâng lên, đem nó đưa vào trong tay Sở Quang, giọng điệu chân thành nói.

Bản thân loại giao dịch bất bình đẳng này đã là bóc lột rồi, chưa kể đến việc 20 đồng chip này ở Phố Bathe hầu như không đổi lấy được bất cứ thứ gì tốt cả.

Anh nhớ rất rõ có một tấm biển treo trước cửa tiệm tạp hóa của lão Charles, trên đó ghi một tấm da linh cẩu đột biến đổi được 2 đồng chip, một tấm da tuần lộc đổi được 4 đồng chip.

Trong số 7 tấm da này có 4 tấm là của linh cẩu đột biến, 3 tấm là của tuần lộc đột biến, căn cứ theo mức giá của phố Bethe, ông lão này nhiều nhất có thể bán được 20 đồng chip.

Nhưng vào lúc này, trong lòng Sở Quang chợt động, thầm nghĩ cho dù ông lão này đem những bộ lông thú này về, thì cũng chí bán cho những con đỉa già ở phố Bethe, sau đó sẽ bị chém một nhát tàn bạo, căn bản là không đổi được bao nhiêu tiền. .

Điều này có hợp lý không?

Tương đương với 10 miếng da thú có thể chóng rét, mua đi bán lại, thì chỉ có thể đổi được không đến 10 kg ngũ cốc.

Hơn nữa còn là trước khi giá thực phẩm tăng. Ví dụ như lúa mì xanh, nếu muốn sử dụng đồng chip để mua lúa mì xanh trên phố Bate, một kg phải cần đủ 3 đồng chip, bản thân cái giá này đã gần như gấp ba lần ở trang trại Bố Lãng!

Chắc chắn là bất hợp lý mẹ nó rồi!

5 đồng tiền đồng mặc dù không ít, làm sao thú vị bằng vở kịch này?

Vì vậy, Sở Quang dứt khoát đưa tay ra nhận hết số lông thú này, giao cho người chơi gần mình nhất rồi ra dặn dò.

Sở Quang từ lâu đã không vừa mắt hắn ta!

Nhưng dù có nói thế nào đi nữa, thì con đỉa già này cũng quá đáng.

"Đem nó cất vào trong kho, rồi đem 1 cân muối thô qua đây, tôi sẽ thưởng cho cậu 5 đồng thù lao".

Tất nhiên, những người sống sót này đem những con chip được đổi lấy từ lông thú, chủ yếu vẫn là đổi lấy muối hoặc các nhu yếu phẩm hàng ngày khác, trực tiếp mua các loại ngũ cốc thì khá là ít, suy cho cùng thì bọn họ cũng biết tự trồng một số loại dưa khoai, còn biết đào rễ cây, bắt chuột và săn bắt để có được khẩu phần ăn.

Người chơi kia tỏ vẻ không tình nguyện.

Mặc dù người quản lý và những người bản xứ đang nói ba la bô lô gì ở đó anh ta cũng không thể hiểu, nhưng từng tuổi này rồi ai mà không xem qua vài bộ phim không có phụ đề chứ?

Tuy nhiên người quản lý đã nhét đồ vào tay anh ta rồi, căn bản không cho anh ta cơ hội để từ chối.

Nhìn thấy bản thân mình không động đậy thì vở kịch cũng không đi tiếp được, người chơi nhỏ này cho dù trong lòng có một vạn chữ không tình nguyện, cũng chỉ có thể ba chân bốn cẳng chạy về căn cứ.

Không đợi bao lâu.

Người chơi ban nãy chạy về căn cứ, nhanh chóng mang theo một túi ni lông đen lon ton quay trở lại.

Sở Quang cầm lấy muối thô từ tay anh ấy, nhét vào trong tay ông lão.

"Lông da tôi nhận lấy rồi, số muối thô này khoảng chừng một kg, ông cứ coi như có qua có lại đi!"

Ông lão sững sờ một lúc, nhìn thấy trong túi có muối, tức thì sốt ruột, vội vàng đẩy túi muối thô về lại, sống chết cũng không chịu nhận lấy.

"Thế thì sao mà được!"

"Anh là ân nhân của nhà họ Dư chúng tôi, tôi làm sao có thể nhận quà của anh được!"

Một kg muối thô!

Ở phố Bethe, 100 gram muối cần 2 đồng chip, 1 kg vậy là 20 đồng chip, chưa kể khi cân muối lúc nào bọn họ cũng cân thiếu này bớt nọ, chất lượng tốt còn bị bán tới bán lui.

Mặc dù túi muối mà Sở Quang mang đến là muối thô, nhưng chất lượng tốt hơn nhiều so với túi muối bán trong tiệm tạp hóa dưới danh nghĩa của lão thị trưởng.

Ít nhất là nó trông có vẻ trong suốt, ánh sáng không bị vẩn đục, màu sắc không quá vàng như thết

"Ông cứ nhận lấy đi, lần này cứ xem như ông chiếm được tiện ích của tôi."

Nói như vậy nhưng lại đẩy túi ni lông về lại, Sở Quang nhìn về phía ông lão cười nói. "Lần sau nếu còn có loại lông như vậy, ông mang đến chỗ tôi là được." "Một tấm da linh cẩu đổi 150 gram, da hươu đổi 300 gram." "Ông có bao nhiêu, tôi nhận bấy nhiêu!"

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.05149 sec| 2421.492 kb