Giao dịch đã kết thúc.
Sau khi rời khỏi công viên đầm lầy.
Tôn Thế Kỳ vẻ mặt phẫn uất, rốt cuộc không nhịn được bắt đầu lớn tiếng oán trách.
"Thật không thể tin được!"
“Tôi trước giờ chưa từng gặp người áo khoác xanh nào keo kiệt như vậy, sự tôn trọng của một người văn minh đâu? Có qua có lại như đã hứa đâu? Bọn chuột túi tham lam này!"
"Tôi lẽ ra không nên ôm mộng đẹp về chúng!"
Trong quán rượu ở trung tâm giao dịch của thị trấn Hồng hà, trong số mười câu chuyện được nhắc đến nhiều nhất thì có bốn cái liên quan đến cái áo khoác xanh kia.
Có người vì vài lời xu nịnh mà lấy được những túi lớn đồ ngon từ những người áo khoác xanh đó , còn có người đem một mớ giấy màu sặc sỡ vào trong hết ăn lại uống, khi bị đuổi ra ngoài trong tay vẫn mang một túi lớn "vật dụng sinh tồn" đã chuẩn bị cho anh ấy.
Hơn nữa đến cuối cùng hắn cũng không thấy chỗ lánh nạn ở đâu ...
Tôn Thế Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể giống như những lời đồn đại trên phố, chỉ dựa vào một cái miệng mà mở được kho báu của chỗ lánh nạn, buôn bán bình thường có vẻ cũng là một lựa chọn không tồi.
Đến nỗi hắn không thể nhịn được mà hoài nghi, liệu những kẻ này có phải một nhóm dân lưu lạc đang đóng giả không. Phản ứng của những người này đã vượt ngoài dự đoán của hắn.
Thế nhưng...
Thực sự có những người áo khoác xanh xây nhà trên mặt đất sao?
Những chiếc áo khoác màu xanh này gần như đã trở thành từ đồng nghĩa với những người ngu ngốc nhiều tiền, những câu chuyện liên quan đến họ thường không thể tách rời khỏi từ "làm giàu sau một đêm.
"Cũng không phải là lỗ,' Tôn Thế Kỳ tức giận nói,'Nhưng vốn dĩ tôi có thể kiếm được nhiều hơn thết"
"Vậy nên thương vụ này bán lỗ rồi?"
Anh ta đã làm vệ sĩ nhiều năm, từng qua lại với rất nhiều thương nhân, hiếm khi thấy họ thua lỗ.
Tay súng đi phía trước quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn vào gói hàng căng phồng trên lưng con bò hai đầu, khó hiểu mà hỏi.
10 kg muối vậy mà chỉ đổi được 30 kg thịt hun khói.
Tay súng không nói gì nữa, chuyển sự chú ý khỏi anh ta và tiếp tục nhìn xung quanh một cách cảnh giác.
Tôn Thế Kỳ lấy từ trong túi ra sổ thanh toán, vẻ mặt biểu cảm đau xót.
Nếu như không phải trong chuyến hành trình này không có kế hoạch đến thành phố Boulder, cho dù có người chĩa súng vào đầu hắn, hắn cũng kiên quyết không chấp nhận cái giá ngặt nghèo như thế này!
Bất kể là hao tốn thời gian hay là rủi ro trong số đó, hắn đều không thể chọn phương án đi đường vòng đó được. Đường trong thành phố khó đi hơn bên ngoài rất nhiêu, chưa kể sắp đến mùa đông, bất kể là loài người hay là loài đột biến đều đang cuống cuồng chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Cứ đổi đi đổi lại thế này, nói giảm thì cũng hành phải hạ anh ta ít nhất bốn ngày, thậm chí là một tuần!
Hắn cũng không thể giống như trong giả thiết, thực sự vác đống muối này đến thành phố Boulder, đổi chúng lấy nhu yếu phẩm hàng ngày và thiết bị điện, đem đến nông trại đổi lấy ngũ cốc, sau đó dùng ngũ cốc đổi được ở nông trại đến đây để đổi lấy thịt.
Ở vùng đất hoang, thời điểm này nguy hiểm hơn bất cứ thời điểm nào.
Nhưng thật đáng tiếc, trên thế giới này không có chuyện nếu như.
Mà người đàn ông đó, rõ ràng đã nhận thấy được điểm này.
Không chỉ 10 kg muối kia, cả 10 khẩu súng trường quay ổ và hai bao đạn mà hắn đang mang theo bên mình, đều bị tên đó dùng nhiều lý do khác nhau để ép giá cho đến chết.
Súng ống đạn dược ở thành phố Boulder có thể không có giá trị, nhưng không có bất kì một cứ điểm của người sống sót nào sẽ từ chối tích trữ những vũ khí dễ bảo trì, bên và rẻ như này. Một khẩu đổi lấy 3 hoặc 4 xác linh cẩu đột biến là quá dư dả, tùy tiện kiếm một tên đồ cũng có thể giết mổ ra đến sáu, bảy mươi kg thịt.
Là 70 kg thịt lận đấy!
Đổi lấy 30kg thịt sấy khô không quá đáng đúng chứ? Nếu thực sự không được thì 20 kg cũng không lỗ vốn mài
Vậy mà người đàn ông đó, mỗi khẩu súng chỉ bằng lòng đổi cho hắn 10 kg thịt hun khói chưa qua tẩm ướp! Mặc cho hắn nói hết lời, người đàn ông đó cũng chỉ gật đầu vì xét trên tình bạn, cho hắn lấy thêm 1 kg cá hun khói.
Con chuột chũi chết tiệt này!
"Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng chẳng phải kiếm được tiền là được rồi sao?", Tay súng thản nhiên nói như không có chuyện gì, Biết đủ là hạnh phúc, tôi luôn nghe mọi người nói như thế”.
"Haha, ngươi thì biết cái gì? Biết đủ là hạnh phúc cũng không có phát đại tài được đâu.
Tôn Thế Kỳ không thèm để ý đến hắn, chỉ sốt ruột quơ quơ cây bút, vừa vùi đầu xuống đường, vừa lầm bầm tính tiền trong sổ.
"... Đống thịt sấy khô này, ít nhất phải đổi được 60 kg muối thô. Không, ít nhất phải 80 kg thì mới tính là không phí một chuyến đi này. Tôi phải nghĩ thật kĩ xem nên mua bán vụ này với công trường quặng mỏ nào đây."
Tay súng liếc hắn một cái, rồi liếc nhìn hàng hóa trên lưng con bò hai đầu, dùng giọng điệu thoải mái nói.
"Vậy thì anh nên thành tâm và biết ơn đi."
"Ít nhất thì tôi, người đi cùng anh trong chuyến đi này, là một người biết đủ là hạnh phúc.....
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo