Cuồng Phong gật đầu, đi theo phía sau cậu.
Hai người cùng nhau về tới khu quần cư của người sống sót, đang định đi đến nhà gỗ nhỏ, lại phát hiện có một trận xôn xao trước cửa khu quần cư.
Chỉ thấy những người chơi đang làm việc ở trên công trường, không biết khi nào đã đi xuống giàn giáo, hơn nữa trong tay đều cầm theo công cụ, vây quanh một con bò có hai cái đầu.
Bên cạnh con bò hai đầu lại có một người đàn ông xa lạ đang đứng.
Hắn mặc áo khoác da, vẻ mặt lấy lòng tươi cười, khoa tay múa chân làm ra một động tác kỳ lạ, trong miệng luyên thuyên nói thứ gì đó khiến người khác nghe không hiểu.
Vẻ mặt của Muỗi tò mò, dừng chân lại.
"Người kia là ai? NPC mới à?”
Không nghe nói hôm nay sẽ đổi mới mà.
"Sao con bò này lại có hai cái đầu?"
Cuồng Phong là người thuộc phái hành động, buông thùng nhựa trong tay xuống, sải bước đi đến Xào Trứng huynh đang đứng trước quầy xông thịt xem náo nhiệt, kéo hắn một bên tò mò hỏi.
"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nghe những người khác nói hình như là trên đường người chở đá từ công trường của chúng ta trở về đụng phải tên này, sau đó tên này cũng không nói gì đã đi theo ở phía sau, một đường đi theo người của chúng ta tới đây."
Xào Trứng ôm hai tay, lắc đầu nói. "Ở đó xảy ra chuyện gì? Người kia là ai?"
Cuồng Phong đến tới gần, nghe thấy tiếng nghị luận của mấy người chơi.
"Không biết, tôi đi hỏi một chút..."
"Lý do không đúng, nếu thật sự là NPC thì không đến mức ngay cả giao tiếp cũng không giao tiếp được chứ?"
"Người này theo chúng ta suốt quãng đường! Tôi dám cá rằng hắn khẳng định không phải thứ tốt gì, có lẽ là mật thám của kẻ cướp!"
"Không chắc chắn, nếu là NPC thì sao?"
"Thuần hóa dị chủng?”
Tuy dưới áo khoác da của hắn có giấu súng ngắn ổ xoay, hơn nữa đã mở khóa an toàn, nhưng ngay cả khi hắn bắn hết băng đạn thì nó cũng chỉ có 6 viên.
"Nếu không tôi nhốt hắn lại trước, chờ người quản lý trở lại rồi nói?"
Cảm nhận được ánh mắt ngày càng không có thiện ý của người xung quanh, Tôn Thế Kỳ bị đám người vây quanh cảm thấy áp lực như núi.
"Có thể là điều kiện chưa kích phát hay không?”
Mà nhóm dân cư lánh nạn xung quanh càng ngày càng đến gần, căn bản không cho hắn cơ hội mở 6 phát súng này ra.
Trong lòng Tôn Thế Kỳ tuyệt vọng.
Thấy rằng không còn cách nào để câu thông, Tôn Thế Kỳ đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.
"Được rồi, bình tĩnh, đổi cách nói khác, tôi muốn dùng mấy thứ trên lưng con trâu này trao đổi với những thứ mà mấy người không thiếu nhưng vừa lúc tôi lại cần... Cái gì cũng được! Đương nhiên, nếu mấy người không muốn trao đổi cũng không sao, tôi đây sẽ rời đi ngay, đảm bảo không quấy rây đến mấy người nữa!"
"Tôi lặp lại lần nữa, tôi không có ác ý, tôi là một thương nhân, thương nhân đó mấy người có hiểu không? Chết tiệt, cho dù 200 năm trước có tệ đến mức nào đi nữa, cũng không đến mức ngay cả nghề buôn bán này cũng không có? Hay là mấy người ngủ lâu quá nên quên?"
Nhưng nhóm cư dân lánh nạn này căn bản không có ý định tránh ra, ngược lại còn càng dựa càng gần, thậm chí còn lấy dây thừng ra nữa.
Một người một búa, hắn phải nằm trên mặt đất.
Ngay khi hắn đang nghĩ có nên liều chết một trận hay không, nhóm áo khoác màu lam vây quanh hắn bỗng nhiên tránh ra một con đường.
Chỉ thấy một người đàn ông, trên vai khiêng một thi thể của con tuần lộc biến dị, đi vê phía bên này.
Con tuần lộc biến dị kia ít nhất cũng nặng hơn một trăm kg, thể tích sắp bằng một con ngựa, nhưng người đàn ông đó lại dường như không coi nó ra gì, khiêng con mồi có thể che cả bản thân bước đi như thường.
Tuy bộ áo khoác màu lam anh mặc trên người trông phúc hậu lại vô hại, nhưng Tôn Thế Kỳ vẫn ngửi được một hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ trên người của anh.
Tên này...
Tuyệt đối không giống như cư dân chỗ tránh nạn!
Người đàn ông ném mạnh con mồi xuống mặt đất, nói vài câu với các bạn bè của mình, sau đó những người này lập tức ngoan ngoãn nghe lời tản ra. Nhìn người đàn ông đi về phía mình, trong lòng Tôn Thế Kỳ khẩn trương, thần kinh căng thẳng.
Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ. Nếu có thể bắt cóc người trước mặt này, bản thân có lẽ sẽ thuận lợi rời khỏi nơi này.
Nhưng trực giác của hắn lại nói cho hắn biết, nếu chính mình thật sự làm như vậy, hắn sẽ chết ngay khi vừa ra tay...
"Anh là ai?" Sở Quang nhìn hắn hỏi.
Nghe thấy người đàn ông nói chuyện với mình, Tôn Thế Kỳ hơi sửng sốt, trên mặt nháy mắt hiện lên biểu tình kinh hỉ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo