Lão tổ Tiền gia là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Nếu như hắn dùng Nhân Thọ Đan, kéo dài tuổi thọ, huyết khí cũng không suy giảm, linh lực cũng không suy yếu, hẳn là tu sĩ Trúc Cơ thực lực cường đại nhất Thông Tiên Thành.

Huống chi, hắn tất nhiên còn là một tà tu, tu chính là tà đạo công pháp quỷ dị nhưng cường đại.

Cho nên kế hoạch trấn sát Tiền gia lão tổ, nhất định phải vừa thích hợp vừa chu đáo chặt chẽ.

Chạng vạng ngày hôm sau, Đạo Binh nhổ trại, giả bộ rời khỏi thành Thông Tiên.

Nửa đêm, hắn lại âm thầm trở về, ở lại Đại Hắc Sơn một đêm, lúc bình minh, hắn thay đổi y phục săn yêu sư, cải trang vào thành, âm thầm tiềm tàng trong phòng chung quanh Tiền gia.

Nơi ẩn thân là do An gia cung cấp.

Mặc Hoạ cũng sớm rời giường, tìm một căn phòng yên tĩnh, xoay người leo lên trên nóc phòng, dùng thần thức quan sát động tĩnh của Tiền gia.

Tu vi của hắn thấp, chuyện phục kích Tiền gia lão tổ không cần hắn phải ra tay.

Hơn nữa việc này cực kỳ nguy hiểm, hắn cũng không thể thò đầu ra.

Điều hắn có thể làm, chính là vẽ ra trận pháp đồ của phủ đệ Tiền gia, thuận tiện cho Dương thống lĩnh bọn họ phục kích.

Lúc này hắn cũng chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn.

Cũng may thần thức của hắn mạnh, phạm vi cảm giác xa, cho nên mặc dù cách khá xa, cũng có thể đại khái biết được tình thế phát triển.

Bước đầu tiên của kế hoạch là phải đi vào Tiền gia, thăm dò nội tình của lão tổ Tiền gia.

Ánh nắng sáng sớm chiếu trên đường phố đá xanh.

Trên đường trống trải, dấu chân người thưa thớt.

Du trưởng lão sớm thông tri cho tất cả tán tu, bảo mọi người hôm nay đừng ra ngoài.

Mà chính hắn thì đã sớm đi tới cửa lớn Tiền gia, vừa gõ cửa, vừa cao giọng mắng.

Du trưởng lão mắng rất khó nghe.

Qua nhiều năm như vậy, đây là chuyện Du trưởng lão thường xuyên làm.

Chỉ chốc lát sau, Tiền gia có động tĩnh, trưởng lão Tiền gia đi ra ngoài, bắt đầu tranh chấp với Du trưởng lão.

Tranh chấp không ngớt, Du trưởng lão lại không đi, tùy tiện nói dối, nói có săn yêu sư chết, cũng gán khoản nợ này lên người Tiền gia.

Trưởng lão Tiền gia còn tưởng rằng là thật.

Loại chuyện này, Tiền gia bọn họ thật sự làm không ít, cho nên nhất thời cũng không hoài nghi Du trưởng lão đang nói dối.

Nhưng Tiền gia chắc chắn sẽ không thừa nhận, chỉ nói Du trưởng lão ngậm máu phun người.

Du trưởng lão đích thật là đang ngậm máu phun người, hơn nữa hắn còn mắng chửi người, mắng càng hung ác, luôn miệng la hét, muốn tố giác với Đạo Đình Ti, đòi công đạo.

Trưởng lão Tiền gia bị chọc giận, liền nói: "Được, vậy mời chưởng ti tới đây, chúng ta luận cho rõ!"

Tiền gia đi mời lão chưởng ti.

Lão chưởng ti chậm rãi đi tới, cố ý biểu hiện ra dáng vẻ khó xử, khuyên song phương dĩ hòa vi quý, không nên sinh thêm sự cố.

Du trưởng lão đỏ mặt, tranh chấp với lão chưởng ti:

"Người chết không phải là người của Đạo Đình Ti, chưởng ti lúc này mới đứng nói chuyện không đau eo."

Lão chưởng ti cũng cả giận nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Du trưởng lão nói: "Ta muốn lão rùa đen Tiền Hoằng kia phải cho ta một công đạo, nếu hắn không làm chủ được, Tiền gia còn có lão rùa đen nữa, việc này ta nhất định phải để cho bọn hắn giải thích với ta!"

Chuyện cho tới bây giờ, Tiền Hoằng cũng không thể không ra mặt.

Sau đó Du trưởng lão và lão chưởng ti liền tiến vào Tiền gia.

Tiền gia có trận pháp ngăn cách, Mặc Hoạ không thể nhìn trộm kỹ càng.

Nhưng nếu kế hoạch thuận lợi, Du trưởng lão làm lớn chuyện, lão chưởng ti châm ngòi thổi gió, nháo đến mức lão tổ Tiền gia không thể không ra mặt, bọn họ có thể thuận lợi nhìn thấy lão tổ Tiền gia.

Đến lúc đó Du trưởng lão đột nhiên ra tay, đánh úp bất ngờ, có thể thử ra công lực của lão tổ Tiền gia, cũng biết lão tổ Tiền gia rốt cuộc có phải đang che giấu thân thủ, có bí mật gì không thể cho ai biết hay không.

Việc này chỉ có thể để tu sĩ Trúc Cơ đi làm.

Dương thống lĩnh không được, hắn là thống lĩnh Đạo Binh, đi Tiền gia khẳng định sẽ dẫn tới cảnh giác.

An lão gia tử không được, ông ấy có thù với Tiền gia, Tiền gia sẽ không để ông ta nhập môn.

Tính đi tính lại, chỉ có Du trưởng lão là thích hợp nhất.

Mặc dù hắn có hiềm khích với Tiền gia, nhưng cũng thường xuyên ra vào Tiền gia, càn quấy, cò kè mặc cả với Tiền gia, sẽ không rút dây động rừng khiến Tiền gia đề phòng quá nhiều.

Hơn nữa lần này hắn đi, nhất định phải cùng Chu chưởng ti, hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Lão tổ Tiền gia là Trúc Cơ trung kỳ, vạn nhất đột nhiên bạo khởi, hạ sát thủ, Du trưởng lão có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Có Chu chưởng ti đi theo, ít nhất có người giúp đỡ.

Chuyện sau khi Du trưởng lão tiến vào Tiền gia, Mặc Hoạ cũng không biết.

Đại khái qua một canh giờ, Tiền gia đột nhiên truyền ra một trận linh lực dao động kịch liệt, Mặc Hoạ cách thật xa, đều mơ hồ cảm thấy rung động.

Cùng lúc đó, một chỗ phòng ốc của Tiền gia sụp xuống, đất đá bay tán loạn, trận pháp băng giải.

Xa xa Mặc Hoạ nghe được Du trưởng lão rít lên một tiếng, hô: "Động thủ!"

Lời còn chưa dứt, đệ tử An gia, săn yêu sư, tu sĩ Đạo Đình Ti, cùng với Đạo Binh của Đạo Binh Ti đồng loạt xông lên, phóng về phía Tiền gia.

Đạo Binh một ngựa đi đầu.

Trận pháp phòng ngự của Tiền gia sáng lên tầng tầng, lại bị trường thương của Đạo Binh đánh tan tầng tầng, hóa thành đá vụn bột mịn.

Tu sĩ các phương khác đi theo Đạo Binh, đồng loạt đánh lén, vọt vào Tiền gia.

Mặc Hoạ sớm đã nhìn thấu trận pháp của Tiền gia, đánh dấu từng chỗ yếu của trận pháp Tiền gia, nói cho Dương thống lĩnh, cho nên lần này Đạo Binh cưỡng ép phá trận, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Tiền gia đột nhiên bị tập kích, đệ tử Tiền gia chung quanh ùn ùn tuôn ra, rút đao kiếm, giằng co với tu sĩ tiến công.

Chỉ là khi bọn họ phát hiện, đám tu sĩ đang giằng co này lại lấy Đạo Binh cầm đầu, trên mặt đều lộ vẻ chấn kinh, không biết làm thế nào cho phải.

Đạo Binh là đội tu Đạo Binh mạnh nhất của Đạo Đình, đại biểu cho quyền hành và uy nghiêm của Đạo Đình.

Tác chiến với Đạo Binh, tương đương với phản loạn Đạo Đình, là muốn tru diệt cả nhà!

Đệ tử Tiền gia sinh lòng do dự, do dự bất định.

Bọn họ lại không tự chủ được đưa ánh mắt nhìn về phía chính giữa, sinh ra linh lực chấn động, chỗ vách tường sụp đổ chính là chỗ lão tổ Tiền gia bế quan.

Sau khi bụi mù tiêu tán, có ba thân ảnh tu sĩ.

Một người khuôn mặt nghiêm túc, sắc mặt tái nhợt, là lão chưởng ti Đạo Đình Ti.

Một người bị chặt đứt một tay, khóe miệng mang theo máu tươi, khuôn mặt khô gầy, là Du trưởng lão săn yêu sư.

Còn có một người, tóc nửa trắng, con ngươi có màu máu, da khô trên mặt lột mất một nửa, khí tức cường đại lại nguy hiểm.

"Người này là ai?"

Đệ tử Tiền gia hai mặt nhìn nhau.

Một vài trưởng lão của Tiền gia thì cả kinh thất sắc: "Đây là... Lão tổ?"

Tiền gia lập tức xôn xao.

"Lão tổ?"

"Sao lại có bộ dạng này?"

"Tại sao mắt lại có màu đỏ như máu?"

Một số trưởng lão Tiền gia, trong lòng mơ hồ có suy đoán đáng sợ, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Lão tổ của Tiền gia bọn họ... Lại là tà tu!

Tà tu không phải là thứ mà Đạo Đình có thể dung nạp.

Bầu không khí lập tức giương cung bạt kiếm.

Dương thống lĩnh và An lão gia tử đứng dậy, bao gồm Du trưởng lão và Chu chưởng ti, bốn Trúc Cơ vây quanh Tiền gia lão tổ.

Du trưởng lão ho ra một ngụm máu nói: "Cẩn thận, công pháp của hắn rất tà dị, sẽ làm ô uế huyết khí..."

Khi nãy hắn ra tay đánh lén, bị Tiền gia lão tổ phát hiện, liều mạng đánh một chưởng, gãy một cánh tay, còn bị linh lực tà dị ăn mòn, huyết khí cũng trở nên vẩn đục.

Lão chưởng ti vì tiếp ứng hắn, cũng liều mạng một chiêu với lão tổ Tiền gia, mặc dù không bị thương, nhưng kinh mạch cũng không dễ chịu.

Dương thống lĩnh gật gật đầu.

An lão gia tử thấy bộ dáng hiện giờ của Tiền gia lão tổ, vừa khiếp sợ, vừa phẫn nộ:

"Không ngờ ngươi lại thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này."

Lão tổ Tiền gia cười lạnh: "Chỉ cần có thể tìm kiếm đại đạo, bộ dáng này thì như thế nào?"

An lão gia tử không muốn nói nhảm với hắn, chỉ hận nói:

"Tiền lão cẩu, ta muốn ngươi đền mạng cho đệ tử An gia ta!"

Đôi mắt màu máu của lão tổ Tiền gia lộ ra vẻ châm chọc: "Các ngươi ở địa bàn Tiền gia, muốn giết lão tổ Tiền gia ta?"

Một trưởng lão Tiền gia cao gầy cao giọng nói: "Không thể để bọn họ đả thương lão tổ!"

Một đám đệ tử Tiền gia, nhao nhao giơ đao kiếm trong tay lên, trong ánh mắt lộ ra chiến ý.

Chu chưởng ti lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: "Đạo Đình có lệnh, lão tổ Tiền gia tu luyện tà công, cấu kết với tà tu, tội không thể tha, theo luật đáng chém!"

"Đệ tử Tiền gia, nếu có người ngăn cản, giết không tha!"

"Nếu Tiền gia biết rõ tình hình, vẫn trợ trụ vi ngược, thì chém đầu cả nhà!"

Chu chưởng ti giọng nói uy nghiêm mà lạnh băng.

Đệ tử Tiền gia nhao nhao sợ hãi, do dự bất định.

Trưởng lão Tiền gia kia thấy thế, nổi giận mắng:

"Đạo Đình không phải là Đạo Đình của Tiền gia ta, lão tổ chính là lão tổ của Tiền gia ta, cái gì nhẹ cái gì nặng, các ngươi há có thể không phân rõ? Lần này nhất định phải bảo vệ lão tổ chu toàn!"

Lời còn chưa dứt, một trưởng lão khác vội vàng nói:

"Câm miệng! Ngươi muốn hại Tiền gia ta bị chém đầu sao?"

"Tiền Trọng Lý, ngươi muốn vứt bỏ lão tổ không để ý sao?"

Tiền Trọng Lý nói: "Lão tổ là lão tổ của Tiền gia ta, nhưng Tiền gia không phải là Tiền gia chỉ có một mình lão tổ. Ngươi muốn chôn vùi cả đám tu sĩ của cả Tiền gia ta như vậy sao?"

"Ngươi là một kẻ hèn nhát vô năng!"

"Đồ ngu xuẩn ngu trung!"

...

Hai trưởng lão Tiền gia nhục mạ lẫn nhau không ngớt.

Đệ tử nhà họ Tiền sinh lòng sợ hãi, vụng trộm vứt bỏ đao kiếm, dần dần, đệ tử Tiền gia quăng đao vứt kiếm càng ngày càng nhiều.

Trong nháy mắt, hơn phân nửa đệ tử Tiền gia trong tay đều không có vũ khí.

Một số đệ tử Tiền gia có ý đồ ra tay, thấy thế cũng đều bỏ đi ý đồ.

Du trưởng lão cười lạnh: "Tiền lão cẩu, ngươi bị chúng nhân xa lánh."

Lão tổ Tiền gia lắc đầu, thở dài: "Quả nhiên ta không nhìn lầm, lúc tai vạ đến nơi, cho dù là máu thịt chí thân cũng không đáng tin."

Du trưởng lão bị chặt đứt một cánh tay, một cánh tay khác cầm đao chỉ về phía Tiền gia lão tổ: "Loại người như ngươi, không xứng có chí thân."

"Ta có một vấn đề, đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ..."

Lão tổ Tiền gia nhìn như lâm vào tuyệt cảnh, thần sắc cũng không bối rối, ngược lại có chút nghi hoặc.

"Hắc Sơn Trại hành sự bí ẩn, giết người cũng được, cướp bóc cũng được, hơn hai trăm năm qua chưa từng bị người khác phát hiện. Người biết đến sự tồn tại của Hắc Sơn Trại, hoặc là gia nhập Hắc Sơn Trại, hoặc là đã chết."

"Ta cũng giấu rất kỹ, ngoại trừ mấy người ít ỏi, không ai biết quan hệ giữa ta và Hắc Sơn Trại. Không ai biết ta xây cái sơn trại này, nuôi nhiều tà tu như vậy, càng không ai biết ta nuôi những tà tu này dùng để làm gì..."

"Nhưng vì sao?"

Lão tổ Tiền gia hơi nhíu mày, ánh mắt dần dần sắc bén.

"Vì sao chỉ chớp mắt, Hắc Sơn Trại đã bị người phát hiện?"

"Vì sao Đạo Binh lại tới nhanh như vậy?"

"Thậm chí ngay cả tiếng gió rò rỉ như thế nào ta cũng không rõ."

"Điều duy nhất ta biết, chính là trận pháp trong sơn trại từng bị người động tay động chân."

"Nhưng đến tột cùng là ai có bản lĩnh lớn như vậy, động tay chân với bốn Trúc Cơ đương gia, cùng mấy trăm tên tà tu dưới mí mắt của ta?"

"Đến tột cùng là ai, kéo tơ bóc kén, nhìn trộm ra bí mật của lão phu?"

"Đến tột cùng là ai, khiến Hắc Sơn Trại mà ta khổ tâm gây dựng hơn hai trăm năm, cứ như vậy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!"

Lão tổ Tiền gia nhìn quanh bốn phía, trong đôi mắt màu máu tinh quang đại thịnh:

"Người này đến tột cùng là ai, ta muốn gặp một lần!"

Khí thế trên người lão tổ Tiền gia đại thịnh.

Mặc Hoạ trốn ở phía xa vụng trộm xem kịch nghe vậy liền sững sờ.

Lão tổ Tiền gia nói người này... Hình như là mình?

Mặc Hoạ giật nảy mình, lập tức rụt đầu lại.

Hắn cũng không muốn gặp mặt lão tổ Tiền gia, tốt nhất là sinh tử cách biệt, vĩnh viễn không gặp mặt, lão tổ Tiền gia chết, hắn còn sống, như vậy sẽ vĩnh viễn không gặp mặt...

Mặc Hoạ trong lòng yên lặng nói, bỗng nhiên trong lòng sinh nghi hoặc.

Không đúng!

Lão tổ Tiền gia, làm sao lại không đoán ra là hắn chứ?

0.46880 sec| 2455.031 kb