Tiền gia tạo áp lực, ép Nghiêm giáo tập không thể không rời đi, Thông Tiên môn cũng không truyền thụ trận pháp nữa.
Như vậy Tiền gia liền có thể lũng đoạn trận pháp, Hắc Sơn Trại cũng có thể mượn trận pháp che giấu việc ác.
Tán tu ở Thông Tiên Thành, bởi vì không hiểu trận pháp, liền vĩnh viễn không cách nào biết được, tà tu lợi dụng trận pháp làm cái gì...
Mặc Hoạ càng nghĩ càng lạnh lòng, trong lòng lại có chút do dự bất định.
Âm mưu của Tiền gia, thật sự có thể sâu xa như vậy sao?
Mặc Sơn đang đi thấy Mặc Hoạ bỗng nhiên dừng lại, giống như nghĩ đến cái gì, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, thậm chí lộ ra vẻ nghĩ mà sợ, liền lo lắng hỏi:
"Hoạ nhi, làm sao vậy?"
Mặc Hoạ lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: "Cha, chúng ta đi tìm Du trưởng lão."
Mặc Sơn không biết Mặc Hoạ nghĩ tới cái gì, nhưng đoán hắn nhất định là có phát hiện gì, liền gật đầu nói:
"Được."
Mặc Hoạ theo Mặc Sơn đến Du gia.
Du trưởng lão vừa trở về, đang ở trong sảnh nhàn nhã uống trà, nghe được Mặc Hoạ tới, liền cười ha hả đứng dậy, vừa muốn nói cái gì, chỉ thấy Mặc Hoạ thần sắc ngưng trọng, Mặc Sơn ở một bên cũng là thần sắc nghiêm túc.
Du trưởng lão ngẩn ra, nụ cười dần nhạt đi hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Mặc Hoạ hơi suy tư, liền nói suy đoán của mình.
Tiền gia ép Nghiêm giáo tập rời đi, để Thông Tiên môn không truyền thụ trận pháp nữa, từ đó Hắc Sơn Trại có thể mượn trận pháp ẩn thân ở thâm sơn, làm nhiều việc ác mà không bị phát hiện.
Du trưởng lão cau mày, ngón tay khô gầy gõ lên mặt bàn, trầm tư thật lâu, mới chậm rãi nói:
"Rất có thể, nhưng có chút gượng ép..."
Tiền gia lũng đoạn trận pháp, có thể chỉ đơn thuần là mượn trận pháp kiếm lời, chưa chắc đã thật sự vì yểm hộ Hắc Sơn Trại.
Đây chỉ có thể coi là manh mối, không tính là bằng chứng.
Mặc Hoạ gật đầu: "Ta cũng biết có chút gượng ép, cho nên mới tới hỏi ngài."
Du trưởng lão hỏi: "Ngươi muốn biết những gì?"
"Hôm đó tiến đánh Hắc Sơn Trại, ngài đã giao thủ với tà tu, bên trong thật sự không có tu sĩ Tiền gia sao?" Mặc Hoạ nói.
Du trưởng lão ánh mắt ngưng tụ, cẩn thận suy nghĩ một lần, lắc đầu nói:
"Ít nhất mấy vị đương gia kia không phải người của Tiền gia."
Mặc Sơn cũng nói: "Những tà tu Luyện Khí kỳ khác, ta cũng không phát hiện người của Tiền gia."
"Đại đương gia kia đâu? Biết là thân phận gì không?"
Du trưởng lão lắc đầu: "Hắn che vải đen, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng khí tức lại vô cùng xa lạ, thậm chí không giống như tu sĩ Trúc Cơ bản địa Thông Tiên Thành."
Mặc Hoạ gãi gãi đầu, lại có chút không xác định: "Chẳng lẽ là ta đoán sai?"
"Vấn đề chính là ở chỗ này."
Du trưởng lão thở dài: "Nếu Tiền gia thật sự là kẻ đứng sau màn, có liên quan đến Hắc Sơn Trại, vậy trong đám tà tu kia, không thể nào không có tu sĩ Tiền gia, thậm chí trong mấy đương gia kia, tất nhiên sẽ có một Trúc Cơ của Tiền gia!"
"Không có ngoại lệ sao?" Mặc Hoạ hỏi.
Du trưởng lão thở dài: "Ta và Tiền gia giao tế nhiều năm như vậy, phong cách hành sự của bọn họ ta rất rõ ràng. Nếu bọn họ cấu kết với Hắc Sơn Trại, tất nhiên sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế chen người vào, chậm rãi xâm chiếm dần dần, chiếm Hắc Sơn Trại thành của mình."
"Mà nếu như Hắc Sơn Trại chính là do Tiền gia sáng lập, thì Đại đương gia kia, cho dù không phải là Tiền Hoằng, cũng sẽ là một trưởng lão nào đó của Tiền gia."
Mặc Hoạ hỏi: "Sẽ là dịch dung cải trang các loại sao?"
Du trưởng lão lắc đầu nói: "Dịch dung cải trang thế nào đi nữa, khí tức linh lực là bất biến, mấy trúc cơ của Tiền gia ta rất quen thuộc, chỉ cần mở miệng, ta liền biết bọn họ thả cái rắm, không có khả năng nhận lầm."
Mặc Hoạ có chút suy sụp tinh thần, hắn còn tưởng rằng mình phát hiện ra mối liên hệ giữa Tiền gia và Hắc Sơn Trại...
Du trưởng lão vỗ vỗ bờ vai của hắn, khích lệ nói:
"Suy nghĩ thì tốt, nhưng còn phải tìm chứng cứ, ta sẽ cho người theo dõi Tiền gia nhiều hơn, xem bọn họ có gì khác thường không."
"Ừm." Mặc Hoạ gật đầu.
Trên đường về nhà, Mặc Hoạ hỏi Mặc Sơn:
"Cha, cha cảm thấy sẽ là người Tiền gia sao?"
Mặc Sơn gật gật đầu: "Rất có thể."
"Thế nhưng, hình như thật sự một chút manh mối cũng không có..."
Mặc Hoạ có chút ủ rũ.
Mặc Sơn trầm ngâm nói: "Giấy không thể gói được lửa, thế gian cũng không có tường nào gió không lọt qua được. Nếu quả thật Tiền gia có liên quan đến Hắc Sơn Trại, sớm muộn cũng sẽ lộ ra dấu vết để lại."
Hắn lại sờ sờ đầu của Mặc Họa, ôn hòa nói:
"Có một số việc, nhất thời nghĩ không ra cũng không sao cả, chỉ cần lưu tâm nhiều, tóm lại sẽ có một ngày hiểu rõ."
Mặc Hoạ tâm tình tốt hơn một chút, yên lặng gật gật đầu.
Mấy ngày sau, ngoài việc tu luyện và vẽ trận pháp, Mặc Hoạ đều đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng đều không có tiến triển gì.
Hắn cũng không nhụt chí, trong lòng nhớ kỹ lời phụ thân nói, chỉ cần lưu tâm nhiều, tóm lại sẽ phát hiện manh mối.
Hôm đó Trương Lan lại tìm đến Mặc Hoạ, mở miệng liền nói:
"Ngươi gần đây cẩn thận một chút."
Mặc Hoạ sửng sốt: "Vì sao?"
"Có người muốn tìm ngươi gây phiền phức."
Mặc Hoạ nhíu mày: "Tiền gia?"
Chẳng lẽ là hắn hoài nghi chuyện của Tiền gia, bị Tiền gia biết cho nên Tiền gia muốn đối phó hắn?
"Không tính là Tiền gia... Cũng coi như là Tiền gia đi..."
Trương Lan nói rất hàm hồ.
Mặc Hoạ nghi ngờ nhìn hắn: "Trương thúc thúc, người uống say rồi sao, sao lại nói năng bừa bãi thế?"
"Nói bậy bạ gì đó, ta còn chưa uống đâu!"
Trương Lan liếc nhìn Mặc Hoạ, ừng ực uống hết một chén rượu lớn, sau đó mới mở miệng nói: "Là Tiền Hưng."
"Tiền Hưng?"
Mặc Hoạ có chút ngoài ý muốn, hắn đã lâu không nghe thấy động tĩnh của Tiền Hưng.
"Tiền Hưng không phải điên rồi sao?"
"Chỉ là điên một thời, cũng sẽ không điên cả đời." Trương Lan nói: "Dù sao cũng là con trai trưởng, Tiền gia vẫn luôn tìm người chữa trị cho hắn, qua lâu như vậy cuối cùng cũng chữa khỏi."
Mặc Hoạ nâng cằm nhỏ, suy nghĩ nói: "Hắn hẳn là không đến mức còn tới tìm ta gây phiền phức chứ?"
Trương Lan cười như không cười liếc nhìn Mặc Hoạ: "Ngươi cứ nói đi?"
Mặc Hoạ nhíu mày.
Hình như... Thật đúng là khó nói.
Tiền Hưng ỷ thế hiếp người quen rồi, tính tình cũng có thù tất báo, nói không chừng thật sự sẽ không bỏ qua cho mình.
Loại hoàn khố này, bình thường chỉ có tính tình, không có đầu óc.
Mặc Hoạ suy nghĩ một chút, ánh mắt hơi sáng lên, nhỏ giọng nói: "Vạn nhất, ta muốn giết chết hắn..."
Trương Lan ho khan một tiếng, thần sắc phức tạp nói: "Ta là Điển ti của Đạo Đình Ti, ngươi nói với ta cái này, có phải không thích hợp hay không?"
"Ta nói là vạn nhất."
"Vạn nhất cũng không được."
Mặc Hoạ thở dài: "Trương thúc thúc, thúc thay đổi rồi, lúc trước thúc chỉ điểm cho ta lúc hại Tiền Hưng..."
Trương Lan vội vàng che miệng hắn lại: "Ta không chỉ điểm cho ngươi!"
"Được rồi, coi như không có chỉ điểm đi."
Trương Lan thật sự không có cách nào với Mặc Hoạ, thở dài:
"Nếu hắn thật sự tìm ngươi gây phiền phức, ngươi tìm người đánh hắn một trận là được, chỉ cần không xảy ra án mạng là được, bằng không bên phía Tiền gia không dễ bàn giao."
Mặc Hoạ gật đầu nói: "Được."
Mấy ngày sau, Mặc Hoạ liền bắt đầu chờ Tiền Hưng tới cửa.
Nếu như hắn đoán không sai, Tiền Hưng nhất định sẽ tới tìm hắn.
Mà Tiền Hưng quả nhiên cũng không để cho hắn thất vọng, vào một buổi tối, ở một chân núi, trên một lối rẽ, Tiền Hưng lại mang theo mấy tiểu đệ, chặn Mặc Hoạ lại.
Lâu rồi không gặp, Tiền Hưng gầy đi rất nhiều.
Sắc mặt càng trắng hơn, xương gò má lồi cao, khí chất âm trầm mang theo chút điên cuồng.
Nhìn thấy biến hóa không ít, nhưng duy nhất không thay đổi, là oán độc nơi đáy mắt, còn có hận ý đối với Mặc Hoạ.
Không một câu nói nhảm, Tiền Hưng trực tiếp ra lệnh cho tiểu đệ dưới trướng nói:
"Cùng tiến lên, phế hắn trước rồi nói!"
Lần này vì lý do ổn thỏa, hắn dẫn theo năm tiểu đệ.
Một cái Luyện Khí tầng chín, bốn cái Luyện Khí tầng tám, lại thêm hắn, đối phó một cái Luyện Khí tầng bảy như Mặc Hoạ, đơn giản là dư xài.
Hơn nữa hắn đặc biệt chọn một nơi yên lặng, không có săn yêu sư, cũng không có tán tu khác.
Lần này, hắn muốn rửa sạch nhục nhã, để cho tiểu hỗn đản Mặc Hoạ này quỳ gối trước mặt hắn cầu xin tha thứ.
Tiền Hưng vừa dứt lời, mấy đệ tử Tiền gia nhao nhao ra tay, đệ tử Luyện Khí tầng chín Tiền gia kia càng là xung trận lên trước, lao thẳng tới Mặc Hoạ.
Mặc Hoạ đứng tại chỗ, mặt không biểu tình, không tránh không né, đưa tay phóng ra một cái Hỏa Cầu Thuật.
Hỏa Cầu Thuật có màu sắc thâm trầm, thể tích không lớn, nhưng tốc độ lại cực nhanh.
Đệ tử Tiền gia Luyện Khí tầng chín kia không kịp trốn, nhưng lúc này cũng khinh thường trốn.
Chỉ là một cái Hỏa Cầu Thuật mà thôi.
Hắn là thể tu, lại là thổ linh căn, da dày thịt béo, căn bản không sợ Hỏa Cầu thuật tinh xảo này, nhiều nhất chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Hơn nữa Tiền thiếu gia ở một bên nhìn xem, đây là cơ hội tốt, hắn cần thể hiện ra vũ dũng của mình, lưu lại ấn tượng tốt cho Tiền thiếu gia.
Vì vậy hắn trực tiếp lấy lồng ngực, đón đỡ Hỏa Cầu Thuật này.
Hỏa Cầu Thuật màu đỏ thẫm, lấy một loại ba động quỷ dị nổ tung.
Linh lực nóng rực vặn vẹo trực tiếp xoắn nát giáp ngực hắn, phá vỡ lồng ngực, làm máu huyết xung quanh tâm mạch hắn cũng bốc hơi.
Đau đớn khó mà chịu được truyền đến.
Đệ tử Luyện Khí tầng chín của Tiền gia bất ngờ không kịp đề phòng, hai mắt trợn ngược, trực tiếp bịch một tiếng ngã xuống.
Hắn xông lên nhanh, ngược lại ngã cũng nhanh.
Mấy đệ tử Tiền gia đang xông về phía trước thấy thế, thân hình đột nhiên im bặt, trong lòng sợ hãi, mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Con mẹ nó... là thuật hỏa cầu?
Một cái Hỏa Cầu Thuật liền đánh ngã người?
Chỗ chân núi vốn ồn ào náo động nhất thời một mảng tĩnh mịch.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo