Không tìm đường chết thì sẽ không chết...
Ôn Văn chớp chớp mắt, người này lớn giọng thật.
Hắn chỉ là một người siêu năng ở cảnh giới Nắm Giữ cao nhất mà thôi, hơn nữa thậm chí còn không phát hiện thân phận người siêu năng của Ôn Văn, phải biết lúc Ôn Văn bước vào cửa thì cũng không hề có ý che giấu hơi thở.
Chẳng qua sự tự tin khó giải thích của người này làm Ôn Văn nghĩ rằng, người này có lẽ thật sự có chút tài năng.
Đột nhiên, ánh đèn chói mắt biến mất, phía trước pho tượng xuất hiện một cái khay vuông, trên khay là một cái cốc và một viên xí ngầu.
"Bên đó, hình như xuất hiện gì đó." Ôn Văn chỉ pho tượng ở bên kia, nhắc nhở Sở Vĩ.
Sở Vĩ quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói với Ôn Văn: "Đó chính là trò chơi mà chúng ta cần tiến hành, lần này là lắc xí ngầu, có lẽ người lắc được ít điểm nhất sẽ là 'con mồi'.
'Lần này' là lắc xí ngầu, chứng tỏ mỗi lần trò chơi đều không giống nhau rồi.
Xí ngầu vừa xuất hiện, ông cụ và người phụ nữ kia lập tức tiến tới ném xí ngầu, một người bốn nút, một người năm nút.
Bọn họ biết, một khi ngừng nhảy múa mà vẫn chưa chọn lựa được 'con mồi' thì sẽ ngẫu nhiên tử vong một người.
Sở Vĩ không biết từ đâu lôi ra một đống đậu phộng, vừa rôm rốp bóc vỏ vừa giải thích với Ôn Văn: "Người phụ nữ kia tên là Ngô Phượng Hà, ông già kia là Trịnh Thắng Lợi, là người kinh doanh khách sạn sửa ô tô này, bọn họ ít nhất đã vượt qua bảy tám lần trò chơi, thoạt nhìn vận may không tồi."
Tiếp đó, người thanh niên co ro bên kia cũng tiến tới ném xí ngầu, là ba nút.
Nhìn thấy ba nút, cậu ta suýt chút nữa đã bật khóc, lỡ như cậu ta là người nhỏ điểm nhất thì phải làm sao bây giờ.
"Cậu trai vô dụng kia tên là Lục Vũ, là người đi cùng với tôi, cứ coi cậu ta là nhân vật râu ria là được."
Cuối cùng, cô bé kia đứng dậy, Ôn Văn rốt cuộc cũng thấy được mặt cô bé, đôi mắt sưng đỏ đầy nước mắt, nhưng... Ôn Văn cứ cảm thấy ánh mắt cô bé có vài phần mong chờ.
Cô bé dùng động tác rất tiêu chuẩn ném xí ngầu, điểm lắc được là sáu!
Thừa dịp cô bé kia lắc xí ngầu, Ôn Văn liếc nhìn một góc thứ cô bé đang ôm trong lòng, nó là một thứ giống như cái hộp, họa tiết trên hộp có chút tương tự với khách sạn này.
Có điều Ôn Văn còn chưa kịp nhìn rõ thì cô bé kia đã ôm lấy cái hộp, liếc nhìn nhóm Ôn Văn, tựa hồ rất chờ mong muốn xem bọn họ ném ra số gì.
Sau đó cô bé quay trở về vị trí của mình, dấu mặt đi, chỉ lộ ra đôi mắt quan sát bên ngoài.
"Ông cảm thấy cô bé đó kỳ quái đúng không, tôi cũng thế." Sở Vĩ ném vài hạt đậu phộng vào miệng: "Tôi không biết cô bé đã vượt qua bao nhiêu lần, bởi vì không ai chịu nói cho tôi biết tin tức về cô bé đó cả."
Ôn Văn gật đầu, sau đó liếc nhìn Sở Vĩ hỏi: "Ông nói nhiều thế, vậy còn ông?"
Sở Vĩ sửng sốt, cười nói: "Tôi à, lần trước mới vừa tới, chỉ mới sống qua một ván."
"Vậy làm sao ông biết rõ mọi chuyện thế?"
Sở Vĩ kinh ngạc nhìn Ôn Văn: "Có phải ông bị ngu không, còn là thám tử nữa chứ, đương nhiên là điều tra rồi, khoảng thời gian giữa hai vòng chơi đã đủ để tôi điều tra rõ một số chuyện."
Mày mới ngu ấy, cả nhà mày đều ngu!
Nếu Ôn Văn có cái mặt nạ như Diêm Tu thì hiện giờ ở trên trán khẳng định đã có một dấu 井 trên trán...
"Vậy ông nói mấy thứ này cho tôi biết là vì sao chứ?"
Sở Vĩ chỉ đám người kia, nhỏ giọng nói: "Chốc nữa tôi muốn đối phó với pho tượng kia, ông trúng tôi trông chừng Ngô Phượng Hà, Trịnh Thắng Lợi với con bé kia."
"Với cơ chế của trò chơi này, đám bọn họ có thể sống lâu như vậy khẳng định không vô hại như vẻ bề ngoài đâu, đến khi đó ông chỉ cần để mắt tới bọn họ giúp tôi là được.
Người này quả thực có chút tài năng, Ôn Văn lại hỏi: "Sao ông lại chọn nhờ tôi giúp?"
"Người có mặt trước khi tôi tới đều có khả năng có vấn đề, ông tới sau tôi nên có thể tin một chút, ngoài ra ông còn là thám tử, so với tên Lục Vũ kia đáng tin hơn một chút."
Ôn Văn cười he he: "Nếu là tôi, tôi sẽ không vì người đó tới sau mà giảm bớt nghi ngờ đâu."
Ôn Văn chuẩn bị lộ ra chỉ số thông minh và sự ưu việt của mình với tư cách thám tử ở trước mặt Sở Vĩ, khi nãy bị nói là đồ ngu, anh không thể coi như không nghe thấy được.
Thế nhưng Sở Vĩ không có ý đáp lời, hắn đẩy Ôn Văn nói: "Mau đi lắc xí ngầu đi, không mau chóng hoàn thành trò chơi thì thứ kia sẽ giết người tiếp mất."
Ôn Văn bất đắc dĩ đi tới trước pho tượng kia, cầm lấy xí ngầu tùy tiện ném một cái, sắc mặt tối sầm.
Thế mà lại là hai điểm, hiện giờ anh mới là người có điểm thấp nhất.
Ôn Văn suýt chút nữa đã trực tiếp bùng nổ, anh nghi ngờ pho tượng này nhắm vào mình.
Sở Vĩ vỗ vỗ vai Ôn Văn nói: "Yên tâm, có tôi ở đây, mọi người không tìm đường chết thì sẽ không chết đâu."
Nói xong, hắn tự tin ném xí ngầu.
Một điểm!
Ném xí ngầu xong, Sở Vĩ mỉm cười khổ sở nói: "Xem đi, loại trò chơi tử vong này, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì người thua sẽ luôn là tôi, mặt khác chỉ cần có người chết ngẫu nhiên thì người đó cũng sẽ là tôi."
Ôn Văn lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn Sở Vĩ, người này chắc chắn là kẻ xui xẻo ngoại hạng.
'Con mồi' đã được lựa chọn, pho tượng kia cũng ngừng nhảy múa, Sở Vĩ đưa tay lên lớn tiếng nói với những người khác trong khách sạn: "Các vị, ván này tôi chính là con mồi, mọi người cũng biết là tôi đây không thể nào chết được nên tôi hi vọng mọi người đừng uổng phí công sức nhắm vào tôi."
Thấy 'con mồi' là Sở Vĩ, ngoại trừ Ôn Văn, biểu cảm của mọi người đều không dễ nhìn.
Kẻ bất tử Sở Vĩ làm 'con mồi', tức là ván này không ai có được tự do.
Mà nếu như không có ai chết thì lúc trò chơi kế tiếp bắt đầu, pho tượng kia sẽ ngẫu nhiên giết chết một người!
Mặc kệ sắc mặt mọi người thế nào, Sở Vĩ nghênh ngang đi tới trước pho tượng nói: "Kế tiếp, tao muốn xem thử xem mày là thứ gì."
Nói xong, Sở Vĩ từ trong chiếc túi nhỏ mang theo bên người lôi ra một thứ giống như kẹo cao su, tùy tiện dán nó vào pho tượng rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Vừa mới chạy được hai bước, pho tượng kia đã phát ra một cú nổ vang dội, cả căn phòng bị chấn động rung lên, bụi đất tung bay tia lửa văng tung tóe, nếu không phải khoảng cách khá xa thì những người khác có lẽ đã bị Sở Vĩ hại ngộ thương.
Cô bé kia sợ tới mức phát ra tiếng hét chói tai, biểu cảm của những người khác cũng thực khó coi.
Mà Sở Vĩ cách quả bom gần nhất trực tiếp bị nổ văng nằm bẹp dưới đất.
Ôn Văn vẻ mặt kỳ quái nhìn Sở Vĩ ngã dưới đất, người này thật sự là thợ săn cấp Tai Hại sao, thật sự là người hiểu rõ tình huống?
Sao có cảm giác còn không bằng một người thường được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy?
Sở Vĩ nhanh nhẹn từ dưới đất bò dậy, xoay người lại phát hiện pho tượng không tổn hại chút nào thì bất mãn chép miệng.
"Vật thu nhận này rất rắn chắc."
Ôn Văn nhịn không được than thở: "Nhưng ông thì không có rắn chắc."
Chỉ thấy quần áo phía sau lưng Sở Vĩ đã bị nổ tung tóe, phần da lưng khét lẹt, trên mông còn bị ghim một mảnh gỗ vụn...
"Vậy thử hỏa lực mạnh hơn xem nào."
Sở Vĩ lại lục lọi trong túi một hồi, lần này lôi ra năm miếng!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo