Chương 413. Ám muội rất khó chịu
Một thời gian dài không nhìn thấy Si Thù và Thượng Ất, vua giun nước có vẻ rất tức giận. Hàng trăm đôi chân ngắn của nó nhô ra từ đám lông, quay ngoắt ngoéo giữa đống xương trên mặt đất, nhất thời, những mảnh xương vụn đập trên đầu hai người như những hạt mưa, khiến họ nhếch nhác phải chạy ra từ chỗ đang trốn.
“Súc sinh, mi thực sự cho rằng ta không dám giết mi sao? Ta nghĩ mi có thể bảo vệ tộc Si Vưu mấy ngàn năm, cho nên ta chỉ định lấy cái rương ra. Bây giờ, mi không biết tốt xấu tấn công chủ nhân của mình một cách điên cuồng, ta giữ lại mi thì có tác dụng gì?”
Dường như vua giun nước tấn công đã khiến Si Thù thực sự tức giận, chỉ thấy hai tay cô đan vào nhau, chiếc nhẫn của Si Thù bật ra một luồng năng lượng đáng sợ, con dao găm hình rắn trong tay cô bị năng lượng này thu hút, ở bên trên năng lượng này không ngừng lắc lư, run rẩy…
Mâu của Si Vưu, một vũ khí lợi hại được biến đổi từ một con dao găm hình rắn, đột ngột xuất hiện trước mặt Thượng Ất, Si Thù nắm chắc trong lòng bàn tay.
“Nguyên lực của cái này quả nhiên giống với cây gậy Thiên Giới, khi năng lượng được truyền vào, kích thước và khối lượng của vật thể sẽ thay đổi, hoàn toàn bỏ qua các quy tắc vật lý trên Trái Đất…”
Nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, Thượng Ất vẫn bình tình.
Trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ L, khi thấy sức mạnh của cây gậy Thiên Giới và áo giáp Thiên Giới, Thượng Ất đã rất ngạc nhiên bởi vũ khí này rõ ràng vượt qua cả nền văn minh của Trái Đất.
Nhưng cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến Thượng Ất lờ mờ cảm thấy những đại nhân vật trong căn cứ Đế Đô đã hiểu lầm trong quá trình nghiên cứu cái gọi là “Thiên Giới” của bọn họ.
Theo Si Thù nói, tất cả vũ khí bao gồm cả cây gậy Thiên Giới thực sự đã tồn tại hàng chục nghìn năm trước.
Ngược lại, từ ký ức của tộc Si Vưu, Thượng Ất và những người khác có lẽ là hậu duệ của những chiến hạm ngoài hành tinh đó.
Sau khi phân tích tình huống này, Thượng Ất không khỏi cảm thán đối với tiến sĩ L.
Ngay từ đầu, tên này đã tỏ rõ sự nghi ngờ của mình về những thứ gọi là Thiên Giới này, mơ hồ lo lắng rằng các đại nhân vật của quân Đế Đô đang dẫn dắt toàn bộ Đế Đô đi sai hướng.
Sự xuất hiện của Si Thù lúc này đã chứng tỏ suy đoán của tiến sĩ L lúc đó căn bản là đúng, não biến dị quả thực là dị thường nhất.
Thượng Ất đang suy nghĩ thì trận chiến giữa Si Thù và vua giun nước ở bên kia lại bước vào một cao trào nhỏ lần nữa.
Sự xuất hiện của mâu Si Vưu nhanh chóng xoay chuyển cục diện trận chiến, sau khi vua giun nước liên tiếp bị đâm xuyên qua các huyệt đạo, thì rốt cuộc nó cũng sinh ra nỗi sợ hãi và quay người bò về phía hồ axit sunfuric.
Đương nhiên Si Thù không thể bỏ qua, cô liều lĩnh đâm mũi mâu vào cằm của vua giun nước, dùng hết sức để ngăn cản nó trốn thoát, đáng tiếc, dù có mạnh mẽ đến đâu cô cũng không ngăn được nó, vua giun nước đã rút lui vào giữa hồ.
“Tôi đến giúp cô!”
Chân Thượng Ất dùng lực, nắm lấy mâu của Si Thù, một cỗ sức mạnh cực lớn lập tức truyền tới vua giun nước, đâm một nhát vào thân hình đang nhanh chóng chạy trốn của nó.
Nhưng gần như cùng lúc đó, dường như vua giun nước nhận ra điều gì đó không ổn, thân thể nó run lên kịch liệt, Si Thù đang ở trước mặt nó cũng không kịp né tránh liền bị một cỗ lực lượng cực lớn đánh xuống chân cô, khiến cô ngã khỏi mặt đất, khi chân vừa rời khỏi mặt đất, cô vô thức quấn lấy eo Thượng Ất, cả người cuộn lấy Thượng Ất trong một tư thế cực kỳ ái muội.
“Ấy, Kiều Kiều mau nhìn xem, chú Thượng Ất và dì đó đang làm gì vậy?”
Trong lúc trận chiến diễn ra ác liệt thì Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch đã tỉnh dậy, Tống Địch không khỏi ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Mặc dù Đỗ Kiều Kiều không lớn hơn Tống Địch bao nhiêu, nhưng cô đã biết nam nữ khác biệt rồi, bây giờ cô tức giận đánh vào đầu Tống Địch một cái, quở trách: “Trẻ con thì đừng có hỏi loạn, mau đi xuống giúp chú Thượng Ất!”
“Gì vậy, rõ ràng là chị đang đỏ mặt…”
Tống Địch che đầu bĩu môi, lon ton chạy về phía Thượng Ất cùng với Đỗ Kiều Kiều.
“Này, cô thế này tôi rất khó chịu, mau nghĩ cách giải quyết con giun nước lớn này đi, tôi sắp không kiên trì được nữa rồi.”
“Kiên trì thêm chút nữa, chắc Thủy Trư sắp hết cạn kiệt sức lực rồi.”
Si Thù vừa nói, hai cái đùi tròn trịa trắng nõn không những không thả lỏng mà còn kẹp chặt hơn vào eo Thượng Ất. Chiếc áo giáp rách nát của Thượng Ất cũng không ngăn được sóng nhiệt truyền đến từ da thịt hai người đang cọ sát, dưới cảm giác xa lạ, Thượng Ất chỉ cảm thấy bụng dưới càng ngày càng nóng, phản ứng sinh lý khiến từng giây từng phút trở nên vô cùng khó khăn.
“Em gái nó, nếu như tiếp tục như vậy, vua giun nước còn chưa chết, thì lão tử đã nổ chết trước rồi.”
Thượng Ất biết chuyện này tiếp tục thế này thì không được, Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch lúc này đang loạng choạng đi xuống, Thượng Ất nhìn thấy liền nảy ra một ý tưởng:
“Đỗ Kiều Kiều, lấy lửa đốt nó! Tống Địch, nắm lấy chân của nó, sử dụng năng lực của mình làm suy yếu sức mạnh của nó!”
“Nhưng, chú Thượng Ất, chúng cháu còn quá nhỏ, cái này… cái này có tác dụng không?”
Đỗ Kiều Kiều nhìn vua giun nước có kích thước bằng một cái xe buýt, vẻ mặt sợ hãi mang theo chút không tự tin, nhưng khi cô nhìn thấy vết thương của Thượng Ất đang nứt ra do dùng sức quá mạnh, một cơn tức giận dâng lên trong lòng.
“Ta thiêu chết con quái vật nhà mi!”
Đỗ Kiều Kiều lật tay, một ngọn lửa lớn màu xanh lam bay về phía vua giun nước, sau đó một mùi khét lẹt bốc lên, một mảnh lông lớn trên bụng vua giun nước biến thành màu đen cháy sém.
“Ồ, cô nhóc này không đơn giản, lửa của cô lại có thể đốt cháy được được Thủy Trư?”
Si Thù ngạc nhiên nhìn Đỗ Kiều Kiều, như thể nhìn thấy điều gì đó khó tin.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo