Hối hận để cha y quen biết mẹ y? Ý gì chứ?

 

Hứa Thiên Bá có chút choáng váng, chơi chữ không phải là thế mạnh của y. Thuốc kích hoạt tăng cường cho y một thân cơ bắp, lại không thể khai sáng cho đầu óc của y. Hứa Thiên Bá chỉ có thể mơ hồ nhận ra đây là một câu mắng chửi, không khỏi giận tím mặt, nói: “Mày là thằng nào hả, dám nói với Hứa Thiên Bá tao như vậy, mày có tin ông mày cũng bóp chết tươi mày luôn không!”

 

“Lão đại của chúng tao họ Nghê, tên là Cầm Điệp! Còn nữa, anh to con đây có lòng tốt nhắc nhở mày một câu, tốt nhất là lập tức thả đội trưởng Điền

 

 

xuống, nếu không tuyệt đối mày sẽ hối hận tại sao năm đó cha mày lại quen biết mẹ mày đó!”

 

Vương Cương đứng sau lưng Thượng Ất, đứng bên cạnh hắn ta là một An Tinh Vũ vẻ mặt nghiêm túc nắm chặt súng, nhìn thấy bộ dạng phách lối của Hứa Thiên Bá, Vương Cương vẻ mặt xấu xa cười cười nhạo báng y, cũng dùng ánh mắt phách lối không kém nhìn lại, dường như Hứa Thiên Bá và mấy trăm người phía sau y đều không tồn tại vậy.

 

“Nghê…Cầm Điệp…Cái DMM em gái mày, mày dám đùa giỡn tao!” Hứa Thiên Bá lẩm bẩm mấy lần lời nói của Vương Cương, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trừng lớn như mắt trâu, vô cùng phẫn nộ nhìn về phía Vương Cương thét lên: “Thằng nhóc mày to gan lắm, chờ tao bóp chết tên này, tao đảm bảo sẽ xé xác mày thành mảnh vụn đem cho chó ăn!”

 

Hứa Thiên Bá nói xong, bàn tay liền dùng sức muốn bẻ gãy cổ Điền Ba. Nhưng vào lúc đó, trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng “ông”, sau đó Hứa Thiên Bá chỉ cảm thấy cánh tay đang giơ cao bỗng nhiên mát lạnh, Điền Ba bị nắm cổ phốc một tiếng liền ngã nhào xuống đất.

 

“Chuyện này…Chuyện này sao có thể!”

 

Nhìn cãi lỗ lớn không ngừng chảy máu trên cánh tay, còn có một mũi tên chỉ lộ ra phần đuôi, Hứa Thiên Bá cảm thấy nhất định là y đang nhìn thấy ảo giác. Cho đến bây giờ, đôi tay sắt thép của y cơ hồ không gì phá nổi, dùng đao chém liên tục cũng chỉ có thể lưu lại trên đó một vệt trắng mờ. Nhưng mũi tên này là cái quỷ gì đây? Y lại bị một mũi tên làm cho bị thương?!

 

Tao nói mày dám nhúc nhích một chút, đảm bảo sẽ khiến cho mày hối hận, tiếc là hết lần này đến lần khác mày lại không nghe.” Thượng Ất lạnh nhạt nói, đưa tay lên lại cài một mũi tên khác, ánh mắt lướt qua Hứa Thiên Bá, cuối cùng dừng lại trên thân thể Điền Ba.

 

“Điền Ba, tôi nhớ anh đã từng chính miệng đồng ý với tôi, tính mạng anh là của Thượng Ất tôi, đúng không?!”

 

“Đúng…Đúng vậy, lão đại.”

 

 

Hai mắt Điền Ba vô thần nhìn xuống bùn đất dưới chân, trong lòng thất vọng và mất mát. Lúc nãy gã ta đã chuẩn bị tốt tâm lý chịu chết, không nghĩ đến trong thời khắc mấu chốt lại được Thượng Ất cứu một lần nữa.

 

“Hừ! Nhớ kỹ lời nói của anh hôm nay, từ nay về sau đừng lại làm ra bất cứ chuyện gì khiến tôi thất vọng nữa!” Thượng Ất nặng nề hừ một cái, đồng thời dùng giọng nói khẳng định nói với Điền Ba: “Bây giờ đứng lên đi, tóm lấy đối thủ của anh, tôi muốn cho khắp thiên hạ đều biết, kẻ dám làm hại tay chân của Thượng Ất tôi, nhất định sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau!”

 

Tự tin! Ngang ngược! Cuồng ngạo! Thượng Ất lúc này, thân thể đứng thẳng như một ngọn núi cao, tản mát ra một loại khí thế sắc bén khiến cho người ta không tài nào nhìn thẳng được!

 

Bên phía Lợi Hổ lúc này lại là một mảnh lặng ngắt như tờ, mấy trăm tên tay chân đưa mắt nhìn nhau, mặc dù rất muốn cười vài tiếng biểu thị sự chế giễu đối với Thượng Ất, nhưng không hiểu tại sao lại không ai có thể cười ra tiếng.

 

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên khẩn trương như cơn lốc trước bão táp, Hứa Thiên Bá ở giữa không chịu nổi nữa, y cố nén lửa giận trong lòng, phát ra vài tiếng cười lớn: “Ha ha ha, ông mày cả đời cuồng ngạo, thật không ngờ hôm nay rốt cuộc lại nhìn thấy một tên còn cuồng ngạo hơn so với ông mày. Đến đây nào, ông mày đứng ở chỗ này này, xem xem cái tên đàn em yếu đuối của mày làm thế nào lấy mạng của tao!”

 

“Lão đại, đội trưởng Điền đang bị trọng thương, toàn thân cái tên này lại còn cứng rắn hơn sắt thép, chỉ sợ…” An Tinh Vũ nhỏ giọng nói, đồng thời trong mắt lộ vẻ sầu lo nhìn Điền Ba. Sau một hồi, trên mặt Điền Ba đã chảy đầy máu, chỗ bị cầu sắt làm trầy da hiển nhiên còn nặng hơn so với trong tưởng tượng. Mà lúc này, Vương Cương đứng một bên cũng xông tới, sau lưng lại giơ lên một ngón tay lắc lư mấy lần với Điền Ba, ra hiệu Điền Ba không cần nói, một khuôn mặt tuấn tú cười hì hì nói:

 

“Đúng vậy nha, đội trưởng Điền chắc chắn sẽ không sợ y, nhưng mà tên kia nhìn cũng không dễ đối phó, nếu lão đại không ngại, để tôi lên thay cho đội

 

 

trưởng Điền đi, tôi đảm bảo sẽ không khiến lão đại anh mất mặt đâu, hắc hắc!”

 

“Còn có lão già tôi nữa đây, hừ! Đừng thấy tôi già, trong lòng tôi vĩnh viễn không ngại chuyện chiến đấu đâu! Lợi Hổ, mày xem một chút lão già này là ai đi, ha ha, tao trở lại tìm mày đây, lần này lão già tao muốn trộm sạch tất cả mọi thứ của mày, khiến mày cũng phải nếm thử cái hương vị bị ném vào hầm phân!”

 

“Mấy tên các người…Đang thương hại Điền Ba tôi hả…Đáng chết, nhưng vì sao tôi lại đột nhiên muốn khóc thế này?”

 

Nhìn qua An Tinh Vũ, Vương Cương, còn có Triệu Khiêm tóc đã hoa râm, khóe mắt Điền Ba đột nhiên ê ẩm, trong lòng cũng có một trận ấm áp lướt qua. Mà trái tim đóng băng vì mất đi người thân, trong lúc này cũng hơi tan chảy. Một loại cảm xúc kì lạ nhanh chóng lan tràn khắp lồng ngực Điền Ba, gã đột nhiên cảm giác trái tim nảy lên điên cuồng, khuôn mặt tái nhợt dính đầy máu, chỉ trong vài giây liền biến thành màu đỏ thắm như máu!

 

“A? Thân thể Điền Ba hình như lại phát sinh biến dị…Chẳng lẽ đây chính là…Thể chất Tuyến Thượng Thận Điên Cuồng trong truyền thuyết?”

 

Thượng Ất là người đầu tiên cảm nhận được Điền Ba khác thường, có thể nghe rõ trong lồng ngực Điền Ba tiếng tim đập như trống. Thượng Ất tính toán giản lược một chút, nhịp tim lúc này của Điền Ba tuyệt đối phải hơn 300 nhịp mỗi phút. Nhịp tim này có thể nhanh hơn gấp năm lần người bình thường đấy, nếu tim người bình thường đập nhanh như vậy, chỉ sợ chỉ trong vài giây thôi sẽ chết vì suy tim. Mà Thượng Ất lại mơ hồ cảm thấy hơi vui mừng, bởi vì hắn nghĩ đến một thể tiến hóa vô cùng cường hãn của con người ở kiếp trước, thể chất Tuyến Thượng Thận Điên Cuồng.

 

Thượng Ất lẳng lặng quan sát sự biến hóa trên thân thể Điền Ba, tia kinh hỉ chậm rãi hiện lên trên khóe miệng Thượng Ất. Không sai, hiện tại có thể hoàn toàn xác nhận, Điền Ba tiến hóa ra một loại thể chất vô cùng hiếm thấy ở con người kiếp trước, thể chất Tuyến Thượng Thận Điên Cuồng!

 

Ở trước mặt Thượng Ất, giờ phút này hai mắt Điền Ba biến thành màu đỏ thẫm, thân thể không tự chủ được mà lắc lư. Trên da mặt các mạch máu

 

 

đang không ngừng nhúc nhích, tốc độ chảy của dòng máu màu đỏ sẫm rõ ràng nhanh hơn rất nhiều…Tất cả đều cho thấy, trong tuyến thượng thận của Điền Ba lúc này sản sinh ra một lượng lớn kích thích tố Andrenaline.

 

Sau khi kích thích tố này mang theo những hiệu quả thần kỳ tiến vào máu, sẽ mang lại cho thân thể Điền Ba lượng dưỡng khí gấp mấy lần người bình thường, cũng khiến cho lượng máu trái tim gã ta bơm được nhanh hơn ít nhất gấp ba lần. Mà cuối cùng, thân thể Điền Ba sẽ dưới sự kích thích của Andrenaline, trong khoảng thời gian rất ngắn đạt được một lượng lớn năng lượng, sức mạnh, tốc độ, phản ứng thậm chí năng lực kháng đòn của Điền Ba cũng sẽ theo đó mà tăng lên gấp mấy lần, đạt tới một trình độ vô cùng khủng bố.

 

Chẳng qua rốt cuộc là khủng bố đến mức nào?

 

Nhìn Điền Ba đang chậm rãi đứng dậy, trong lòng Thượng Ất cũng không khỏi có chút khẩn trương. “Thể chất Tuyến Thượng Thận Điên Cuồng”, hai chữ “Điên Cuồng” đã nói rõ đặc thù khi loại thể chất này bộc phát, chính là hoàn toàn không thể dự đoán được. Kết quả có thể là thể chất gấp ba lần, mà cũng có lẽ là gấp năm, hay có lẽ có thể đạt tới mức thể chất gấp mười lần người bình thường!

 

Nói tóm lại, loại “Thể chất Tuyến Thượng Thận Điên Cuồng” này của Điền Ba sẽ khiến cho Điền Ba có thể tùy thời trở thành siêu nhân vô cùng mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh. Chẳng qua mấy phút sau, mất đi sự giúp sức của năng lượng sinh vật, Điền Ba sẽ liền co quắp lại, ngay cả một người bình thường cũng không bằng.

 

 

0.23626 sec| 2428.758 kb