Chuong 120:
"Ai nợ tiên bà?" Sao Vân Chỉ có thể không hiểu bà nội được? Cho dù bà có thích ông Kim nhưng một khi chưa có danh phận chính thức, bà sẽ không tiêu một xu của đối phương: "Có bằng chứng không? Không có bằng chứng mà bà chạy đến đây làm loạn, tôi có thể báo công an.
"Cô còn muốn báo công an?" Kim Phương Phượng cười ha hả, không kiêng nể gì: "Có bản lĩnh thì báo đi, công an đến xem họ bắt ail
Vân Chỉ hat cằm về phía quản gia Trần.
Quản gia Trần lập tức quay vào nhà lấy điện thoại di động. Thay vay Kim Phuong Phuong hoảng hốt: "Ông Trần, ông làm gì vậy?
Quản gia Trân nghiêm mặt: "Phu nhân bảo tôi báo cảnh sát."
"Đợi đã, đợi đã. Kim Phương Phượng liếc nhìn Vân Chỉ, thấy vẻ mặt tự tin của cô, trong lòng bắt đầu dao động, lùi lại một bước, nhỏ giọng hỏi ba mình: "Ông già, rốt cuộc có hay không?”
Ông Kim bất lực: "Ba đã nói với con bao nhiêu lân rồi, không có, Mai Anh rất tốt, đừng nói đến lấy tiền của ba, bà ấy còn thường xuyên tặng rau cho ba ăn."
"Mỗi tháng tôi đưa ba nhiều tiền như vậy, ông dùng vào đâu hết rô?" Kim Phương Phượng vẫn không tin một ông già ở nhà mà có thể dùng nhiều tiền như vậy: "Còn phải để người khác tặng rau cho ba ăn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ba không thấy mất mặt, nhưng tôi còn không có mặt mũi nào để gặp người khác."
Có một đứa con gái và con rể ở thành phố mà còn sống thảm hại như vậy, người ngoài không nói xấu bà ta mới lạ.
Tai Vân Chỉ thính, nghe thấy hai người nói chuyện, không khỏi tò mò: "Ba cô, rốt cuộc mỗi tháng bà đưa cho ông Kim bao nhiêu tiền sinh hoạt phí? Nói ra để mọi người cùng ngưỡng mộ nào."
"Một tháng hai mươi đồng." Kim Phương Phượng nói rất to và rất tự hào: "Một ông già sống một tháng là thừa sức. Từ khi vào thành phố, cảm giác tự cao của bà ta tăng vọt, đặc biệt là mỗi lân về làng, bà ta luôn cảm thấy mình cao hơn người khác, dân làng phải ngước nhìn bà ta.
Còn bà ta thì hếch mũi nhìn người, kể cả người cha đã sinh ra và nuôi dưỡng bà ta.
Vân Chỉ phì cười, giơ hai ngón tay ra, lắc lư dưới ánh nắng, trắng đến phát sáng: "Hai mươi đồng à, tôi còn tưởng là hai trăm nghìn chứ.
Nghe ra sự chế giễu, Kim Phương Phượng có chút không thoải mái, biu môi: "Cô biết gì chứ? Một công nhân chỉ có bốn mươi đồng tiên lương, tôi đưa cho ông già hai đồng thì sao? Còn ít sao? Đừng tưởng rằng mình lấy chồng nha ho Giang la thanh nguoi giau co roi coi thuong dan que chung tôi.
"Bà cô, không phải bà là người thành phố sao? Sao lại thành dân quê rồi?" Vân Chỉ thấy buồn cười, mắt đảo một vòng trên người Kim Phương Phượng, lắc đầu: "Tuổi già rồi, đúng là hay cáu gắt, trí nhớ không tốt, nói năng lộn xộn."
"Tôi.. Kim Phương Phượng không nói nên lời.
"Hơn nữa, hai mươi đồng là nhiều lắm sao? Bà tưởng bây giờ là thời đại nào? Biết giá gạo bây giờ là bao nhiêu một cân không? Chừng này tiền nhiều nhất chỉ mua được hai mươi cân gạo, ngoài lương thực chính thì ông Kim còn phải ăn thịt và rau chứ, những thứ đó không tốn tiền a còn quần áo đồ dùng, ra phố cướp à?"
Kim Phương Phượng trợn mắt: "Một ông già không thể ăn thứ khác sao, tự mua ít bột mì về hấp bánh bao không được à? Hơn nữa ông ấy có tay có chân, không biết tự xuống ruộng trồng lúa à?”"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo