Chuong 114:

Trải xong giường, bà nội Vân đi lại xem xét có chỗ nào không ổn không, đi ngang qua Tăng Tú Nhi: "Tiểu Tú Nhi, tránh ra."

Tăng Tú Nhi vội vàng nghiêng người nhường đường.

Phòng vốn không lớn, đồ Giang Đình Chi mang đến lại nhiều, chất đống trong phòng, bày biện thế nào cũng thấy chật chội.

"Có phải giường hơi to không?” Bà nội Vân quay đầu hỏi Giang Đình Chỉ.

"Không to." Giang Đình Chi liếc mắt, nhìn thấy chiếc ghế sofa ở góc tường phía bắc: "Hay là chuyển ghế sofa ra phòng khách?" Quản gia Trần lập tức phụ họa: "Lát nữa sẽ chuyển ra ngoài."

Anh tính hay lắm, không có ghế sofa, anh có thể ngủ giường rồi.

"Cũng được. Bà nội Vân không nghĩ nhiều, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán: "Tiểu Giang, giường đã trải xong rồi, con nghỉ ngơi một lát trước, bà đi đun nước tắm, tắm xong rồi ngủ."

Giang Đình Chi buột miệng: "Không cần, con tự tắm được."

Bà nội Vân ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt "Con đang nghĩ gì vậy?”

Lúc này Giang Đình Chi mới nhận ra mình nghĩ sai rôi, ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, chữa cháy: "Ý con là để mọi người tắm trước, con nghỉ ngơi một lát." Giang Đình Chi năm lên giường, phe phẩy chiếc quạt lá trong tay, nghe thấy tiếng cười nói của Vân Chỉ và bà nội Vân từ ngoài sân truyền đến.

"Bà ơi, đừng sờ vào đó, nhột lắm." Vân Chỉ cười khúc khích.

"Chỗ nào cũng nhột, y chang hồi nhỏ." Bà nội Vân nghiêm mặt.

"Người ta chưa lớn ma Vân Chỉ nũng nịu.

"Đã lấy chồng rồi còn muốn nhỏ đến bao giờ?" Bà nội Vân không làm gì được cô.

Giang Đình Chi nắm chặt chiếc quạt lá trong tay, họ đang làm gì vậy? Tắm rửa sao? Cái gì mà chưa lớn? Cái gì mà còn muốn đến bao giờ? Trong đầu hiện lên một số hình ảnh lộn xôn, Giang Đình Chi trở mình ngồi dậy, vuốt tay trên chuỗi hạt niệm Phật.

Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Giang Đình Chi ngã xuống giường giả vờ ngủ, ngay sau đó, nệm giường hơi lún xuống.

Về rôi!

"Anh, nước đã đun xong rồi, anh mau đi tắm đi."

Giang Đình Chi từ từ mở mắt, thấy Vân Chỉ đang ngồi bên giường, cô quay lưng về phía anh, đang lau tóc.

Chiếc váy ngủ bằng cotton mêm mại mặc trên người cô rộng thùng thình, dưới ánh đèn vàng lại có vẻ đẹp quyến rũ.

Phía sau im ắng một lúc lâu, Vân Chỉ quay đầu lại: "Anh?"

Cô vừa mới tắm xong, hai má ửng hồng.

Ánh mắt Giang Đình Chi lóe lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Không nói một lời.

Vân Chỉ nhíu mày khó hiểu: "Sao vậy? Không giúp anh ấy tắm rửa mà còn giận à?”

Ra khỏi cửa, Giang Đình Chi vỗ ngực một cái đầy lo lắng.

Bị phát hiện nhìn trộm rồi sao?

"Ông chủ, mau đến đây." Quản gia Trân đứng dưới gốc cây táo cổ thụ trong sân vẫy tay nhiệt tình: "Tôi giúp ngài tắm rửa." Giang Đình Chi mặt lạnh, bước nhanh tới, giật lấy khăn tắm: "Không cần."

Quản gia Trần có chút tui thân: "Phu nhân dặn dò..."

Giang Đình Chi càng không vui: "Càng không cần."

Quản gia Trân nuốt nước bọt: "Tôi vê phòng trước, ngài tự tắm nhé.'

"Đợi đã. Giang Đình Chi không tin nhìn vào chiếc thùng gỗ bên chân: "Tắm ở đây sao?”

"Ở nông thôn đều như vậy, vì phu nhân, ngài chịu khó một chút nhé?" Quản gia Trân dỗ dành.

"Ý tôi là vừa nấy... Giang Đình Chi hạ giọng, liếc nhìn về phía phòng tây: "Cô ấy cũng tắm ở đây sao?”

Cho dù cửa sân đã đóng nhưng vẫn có tường rào che chắn, nhưng nếu có người nhìn trộm thì sao?

"Không phải." Quản gia Trân chỉ vào sau lưng Giang Đình Chi: "Phu nhân tắm ở đó."

Giang Đình Chi quay đầu lại: "Chuồng lợn?"

1.05134 sec| 2386.148 kb