Mễ Á nhàn nhạt liếc cô một cái. -Hứ… Sau này ngươi sẽ hối hận.

Hi Bối Kỳ khó chịu vểnh miệng.

Cô mới không thèm uống máu của thỏ, muốn hút máu cũng hút máu của Giác Tỉnh Giả cường đại.

Chỉ có máu những người trời sinh tự nhiên trở nên mạnh mẽ, mới có thể tăng lên thực lực của cô.

- Ta cũng không hối hận với quyết định của mình.

Mễ Á lạnh lùng nói.

- Ngươi để ta hút một hơi máu sẽ không có chuyện gì đâu.

Hi Bối Kỳ không cam lòng, phồng gò má lên.

-…

Đôi mắt màu đỏ tươi của Mễ Á ghét bỏ nhìn răng nanh của bé gái tóc vàng, bỏ qua vào ánh mắt mong chờ của Hi Bối Kỳ.

Cô yên lặng phun ra hai chữ:

- Ác tâm.

- Ghê tởm…

Hi Bối Kỳ xù lông, xấu hổ quát:

- Ngươi xú Miêu Nữ này, ngươi tuyệt đối là đang nghĩ đến chuyện không tốt.

- Ta không có.

Mễ Á nghiêng đầu sang chỗ khác.

- Ta không biết, là ngươi mang ta rời khỏi thành Dạ Nguyệt.

Tay phải của Hi Bối Kỳ siết chặt thắt lưng, nghiến răng nói:

- Ngươi phải phụ trách đối với ta.

Cô bị Mễ Á lừa khỏi thành Dạ Nguyệt, lừa nói với cô bên ngoài chơi vui bao nhiêu, xinh đẹp bao nhiêu.

Bé gái tóc vàng thật sự tin tưởng, tiếp theo len lén chuồn ra thành Dạ Nguyệt.

Vừa đi chính là hơn một năm.

- Ta đã hối hận…

Thân thể của Mễ Á cứng đờ, đổi giọng nói:

- Bây giờ ta có thể đưa ngươi trở về.

Trước đây, cô nhận được tin tức của Ốc đảo, thành Dạ Nguyệt có một công chúa đang ngủ say, có năng lực cải tạo thực vật rất đặc biệt.

Cho nên, Mễ Á đã ẩn núp tiến vào, hao tốn hơn mười ngày tìm được bé gái tóc vàng, rồi một trận lừa cô bé, dẫn rời khỏi thành Dạ Nguyệt.

Kết quả, có thể tưởng tượng được, Hi Bối Kỳ cũng không có năng lực cải tạo thực vật gì, tin tức chỉ là do người dân thành Dạ Nguyệt truyền loạn.

Những người kia si mê với sung sướng hưởng thụ, đang mong đợi được Tiểu công chúa hút máu, do đó bản thân tự tưởng tượng ra để tăng bốc cô.

- Ngươi không phải không hối hận với quyết định của bản thân sao?

Hi Bối Kỳ híp con mắt màu vàng óng, trêu chọc nói:

- Làm sao hiện tại lại muốn đưa ta trở về?

- Ta chưa nói qua.

Mễ Á lui lại một bước, kéo dài khoảng cách, làm bộ không nghe được.

- Ngươi…

Hi Bối Kỳ nghiến răng nanh một cái, thật sự là bị tức đến chết.

Cô thật không có cách nào, cô gái tai mèo mạnh mẽ này, có đôi khi còn muốn ngây thơ hơn so với cô.

Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.

Một người đang tức giận.

Một người đang ngây người.

Gió đêm thổi qua một cái.

Thân thể của Hi Bối Kỳ run lên, bất đắc dĩ hỏi:

- Bây giờ chúng ta sẽ đi chỗ nào?

Nếu như cô không mở miệng nói chuyện, dựa vào tính cách của cô gái tai mèo, thật là có thể ngồi trên tảng đá bị gió thổi cả đêm.

- Thành Thánh Dương.

Mễ Á bình thản nói.

Nơi nào có tin tức nhanh nhất, đương nhiên là một vài thành trì siêu cấp lớn, chỉ cần trả giá cao, có thể giao dịch được hơn 90% tình báo.

Cô muốn tìm người đàn ông cưỡi hung thú trên bức hình, chỉ có vài thành trì lớn mới có người giao dịch tình báo.

- Ta đã từng nghe nói qua thành Thánh Dương, nhưng vẫn còn chưa đi qua.

Đôi mắt màu vàng óng của Hi Bối Kỳ phát sáng rực rỡ.

Sở dĩ cô đi ra bên ngoài, không phải vì có thể biết thế giới bên ngoài nhiều thêm một chút.

Tiếc nuối duy nhất chính là dọc theo đường đi đều bị người đuổi giết, vẫn chưa có lưu lại để hưởng thụ.

- Có người tới.

Mễ Á híp đôi mắt màu đỏ tươi, nhìn về ánh lửa xa xa.

- Không phải những người thú kia chứ?

Đôi mắt của Hi Bối Kỳ biến thành màu hồng.

Cô có thể nhìn thấy một đám người đang vác theo hành lý, đang chậm rãi chạy về hướng hai người.

- Ta đi tìm bọn họ hỏi một câu có biết người trên bức hình hay không?

Mễ Á lấy ra một bức tranh trừu tượng từ trong lòng ngực.

- Ngươi trực tiếp hỏi xem có gặp được người cưỡi Rùa Đen không là được rồi.

Hi Bối Kỳ thản nhiên nói.

Mễ Á chăm chú uốn nắn:

- Không phải Rùa Đen, là Sói Qủy Bát Gíac.

- Ngươi thật là cố chấp.

Hi Bối Kỳ lười cải.

Bá!

Mễ Á biến mất, hóa thành một cái bóng phóng về đám người kia.

Trong chốc lát, cô đã hiện ra ở phía trước đội ngũ, đứng trước mặt người dẫn đầu.

- Ngươi là ai?

Y Lệ Y cảnh giác lui lại một bước, rất sợ đối phương là Ngõa Nhĩ Đa phái tới.

- Ngươi có từng gặp qua người đàn ông cưỡi hung thú Sói Qủy Bát Gíac chưa? Bên người có mang theo một cô bé tai thỏ.

Mễ Á đưa ra bức hình trong tay, ý bảo cho đối phương xem.

- Không có.

Y Lệ Y hé miệng lắc đầu.

Ngược lại, cô có biết một người cưỡi Man Thú Hoang Cổ, bên người cũng có một cô gái tai thỏ.

Nhưng Sói Qủy Bát Gíac chỉ cao bảy tám mét, căn bản không thể nào so với Man Thú Hoang Cổ .

Hi Bối Kỳ từ trên trời hạ xuống, nhàn nhạt hỏi:

- Vậy cưỡi hung thú Rùa Đen khổng lồ thì sao?

- Cũng không có.

Y Lệ Y kinh ngạc nhìn cánh của bé gái tóc vàng .

Khi cô còn bé có nghe cha mẹ nói qua có người biết bay, hiện tại thực sự thấy được, để cho cô cảm thấy vô cùng thần kỳ.

- Đi thôi.

Mễ Á thu hồi bức vẽ.

Cô xoay người đi về phía thành Thánh Dương.

- Ai… Kém một chút.

Hi Bối Kỳ liếc cái cổ của cô gái tóc xanh một cái, thở dài lắc đầu.

- Xú Miêu Nữ, ngươi chờ ta một chút.

Bé gái tóc vàng la hét, chạy chậm đuổi theo.

- Sợ bóng sợ gió một hồi.

Y Lệ Y thở phào nhẹ nhõm.

Khí tức của hai người kia không sai biệt lắm với cô, hình như chỉ là đơn thuần tìm người.

… ….

Sáng sớm.

Khu vực trung ương phía sau lưng Rùa Đen, trong phòng khách, các cao tầng thành Huyền Vũ đều đã có mặt.

Mục Lương ngồi ở chủ vị, đứng phía sau là tiểu hầu gái Vệ Ấu Lan.

Nguyệt Thấm Lam ngồi ở bên trái, xuống nữa là Nguyệt Phi Nhan.

Bên phải, vị trí ngồi lần lượt là Mễ Nặc, Ly Nguyệt, Vưu Phi Nhi.

Ngải Lỵ Na không có ngồi vào, đứng ở phía sau cô gái tóc trắng.

Cô còn chưa có quyết định có nên ở lại hay không, còn muốn đi tìm Ngôn Băng nữa.

Cho dù Nước Mắt Thiên Sứ có tác dụng, đêm qua cô cũng đã hỏi qua Vưu Phi Nhi.

Không thể trị tận gốc, chỉ có thể ngăn chặn lại Hư Qủy Cảm Nhiễm ăn mòn.

Nói như vậy, trên thực tế Ngải Lỵ Na cũng hơi thỏa mãn, chỉ là đối với chuyện có muốn ở lại thành Huyền Vũ hay không, vẫn còn đang phân vân.

Mục Lương liếc mắt cô gái tóc hồng một cái, chứng kiến Ly Nguyệt nhẹ lắc đầu một cái, đại khái đã hiểu ý gì.

Anh vẫy tay gọi Vệ Cảnh đứng ở một bên, nói:

- Tìm vị trí ngồi, đừng đứng nữa.

- Vâng.

Dưới đáy mắt của Vệ Cảnh hiện lên vẻ vui mừng, vội vã tìm một chỗ ngồi xuống.

Có thể để cho hắn ngồi xuống, nói rõ đã cho phép hắn tham gia vào cao tầng thành Huyền Vũ.

- Khu vực phía sau lưng Tiểu Huyền Vũ lại được mở rộng, chủ đề của ngày hôm nay là định ra con đường phát triển sau này.

Khuôn mặt của Mục Lương nghiêm túc nói.

Anh thừa dịp Huyền Vũ còn chưa có bắt đầu cải tạo, bắt đầu xác định hướng đi, như vậy mới có thể suy nghĩ cách cải tạo hoàn tốt thành Huyền Vũ.

- Không phải thu được tinh thạch hung thú sao?

Nguyệt Thấm Lam kinh ngạc hỏi.

Cho tới nay, các cô đều đang nỗ lực, chính là như thế nào thu được nhiều tinh thạch hung thú.

- Dựa theo kế hoạch trước đó không tốt lắm.

Mục Lương lắc đầu.

Anh không muốn lại tìm tới cửa giao dịch, mà để cho người khác tìm tới đây giao dịch, đây mới là phương pháp ổn thỏa nhất.

Nếu như mỗi lần giao dịch đều phải tính kế một cái, Mục Lương cảm thấy như vậy quá mệt mỏi, hơn nữa còn không thể nắm chắc.

0.14236 sec| 2444.469 kb