Những người này có già có trẻ, trong đó còn có một người phụ nữ mang thai bụng to. - Vị đại nhân này, có thể để ta mang thi thể của con trai về không?

Một người phụ nữ già nua ngân ngấn nước mắt, ngẩng đầu nhìn nhóm người ăn trộm bị treo phía trên Rùa Đen.

- Ngươi là mẹ của một trong mấy kẻ ăn trộm kia?

Đôi mắt đen của Mục Lương nhíu lại.

- Đúng vậy.

Lão bà thấp giọng khóc nói.

- Nhóm ăn trộm trên đó còn chưa chết.

Mục Lương thản nhiên nói.

- Không chết? Thực sự không chết?

Nghe vậy, trong mắt những người đó lóe ra sự kinh ngạc và vui mừng, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Bọn họ đều là cha mẹ và vợ con của một kẻ trộm, cũng chỉ có thân nhân mới có thể vội vàng chạy tới nhặt xác của bọn hắn.

- Đương nhiên là chưa chết, nhưng cũng sắp rồi.

Mục Lương lạnh lùng nói.

- Đại nhân, cầu xin ngài hãy tha bọn họ một mạng!

Một vài người lên tiếng cầu khẩn.

Mục Lương thờ ơ, lạnh lùng nói:

- Bọn họ xông vào thành Huyền Vũ chúng ta để trộm đồ đạc, đây chính là tội chết.

- Ô ô ô…

Một số người bắt đầu khóc lóc.

- Có điều xét tới việc đây là lần đầu tiên bọn họ phạm tội.

Mục Lương nhìn những người trước mắt hiện lên sự tuyệt vọng, nhàn nhạt nói:

- Nếu dùng tinh thạch hung thú tới đền tội thì có thể giải trừ tội chết.

Hắn sẽ không đồng tình những người đó, kẻ trộm trộm được thứ gì thì những người này sẽ được hưởng thụ, như vậy cũng nên bị phạt.

- Ta có! Nhà ta có tinh thạch hung thú.

Lão bà kích động hô to.

- Vậy đi lấy đến đây đi, tội chết sẽ được miễn.

Mục Lương khoát tay nói.

Người phụ nữ có thai cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, nếu chúng ta nộp tinh thạch thì bọn họ có được thả không?

- Không thể thả, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Mục Lương lạnh lùng lắc đầu.

Hắn híp mắt nhìn quét những người kia, nhàn nhạt nói:

- Bọn họ cần tiến hành lao động cải tạo vài năm ở thành Huyền Vũ, nếu các ngươi không yên lòng thì có thể đi theo.

-???

Nguyệt Thấm Lam, Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na không khỏi há hốc mồm, cả ba nhìn Mục Lương với ánh mắt khó có thể tin.

Nhưng sau khi nghe Mục Lương nói, các cô nháy mắt đã hiểu rõ.

Đây là thật sự muốn ép khô giá trị của nhóm ăn trộm, gia tài phải sung công, người nhà đi theo, nhóm ăn trộm còn phải ở lại lao động mấy năm.

- Chúng ta cũng có thể đi theo sao?

Người phụ nữ có thai kinh ngạc hỏi.

- Đúng thế, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi thành Thập Lâu, không biết khi nào sẽ trở về.

Sắc mặt của Mục Lương vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói:

- Nếu các ngươi không đi theo vậy thì chờ thêm vài năm, sau khi hết thời hạn lao động cải tạo thì người thân của các ngươi sẽ trở lại.

- Ta muốn đi theo, ta lập tức về nhà thu dọn đồ đạc!

Người phụ nữ có thai không nói hai lời, nhanh chóng xoay người đi về phía thành Thập Lâu.

Nếu cô ta giao toàn bộ tinh thạch hung thú để đổi tính mệnh của chồng mình, như vậy một phụ nữ có thai như cô ta cũng rất khó sinh tồn, không bằng cô ta đi theo, hai người còn thể ở cùng một chỗ.

- Chúng ta cũng đi!

Những người còn lại cũng vội vàng xoay người về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi theo.

Mục Lương nhìn những người này rời khỏi, sau đó quay đầu nhìn thấy ánh mắt quái dị của ba cô gái, nhưng hắn vẫn không giải thích thêm gì.

Nhóm ăn trộm đó đều là tinh anh, người kém cỏi nhất cũng là Cường Hóa Giả cấp hai, hơn nữa mỗi người còn mang tuyệt kỹ.

Như vậy làm sao Mục Lương có khả năng từ bỏ người tài tự đưa tới cửa chứ.

Kẻ trộm cũng là người, nếu người nhà bọn họ đều ở thành Huyền Vũ, như vậy những người đó phải ngoan ngoãn nghe lời làm việc.

Ở lâu rồi thì bọn họ sẽ trở thành nhóm người thứ hai của thành Huyền Vũ.

Đương nhiên, hắn nói lao động cải tạo thật đúng là muốn lao động cải tạo.

Một ít nhiệm vụ nguy hiểm sẽ được giao cho những kẻ trộm đấy làm trước.

Về phần những kẻ trộm không có người thân thì tạm thời cứ giam giữ lại, hắn không thiếu một ngụm nước uống cho bọn họ.

Một ít kẻ trộm có tiếng xấu thì đã bị giải quyết vào đêm qua.

Lúc này, nhóm ăn trộm bị treo đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ xấu hổ nhìn người thân của mình khóc tang, trong lòng dâng lên một tia hổ thẹn và sỉ nhục.

Tiếp đó bọn họ lại mờ mịt, vì sao người nhà của mình lại vui vẻ như vậy, hơn nữa còn chạy mất.

Không lẽ mấy người đó không định nhặt xác giúp bọn hắn?

…….

Không có làm cho đoàn người Mục Lương chờ lâu.

Đám người Ngõa Nhĩ Đa đã mang tinh thạch hung thú đến rồi mang cây non đã giao dịch trước đó rời khỏi đây.

Trước khi Y Lệ Y đi, Mục Lương nhắc nhở:

- Tối hôm nay sẽ hành động, nhớ thu thập đồ đạc trước.

- Đã rõ.

Y Lệ Y cố nén mừng rỡ, mang theo vài cái hộp gỗ trống không trở về.

Cô mang hộp gỗ chỉ là để ngụy trang, dù sao cô cũng không thể bại lộ ý tưởng muốn rời đi, một ít hành vi mê hoặc còn phải kéo dài đến buổi tối.

- Vì sao chúng ta không mời cô ấy gia nhập thành Huyền Vũ?

Nguyệt Thấm Lam ôn nhu hỏi.

- Vậy tại sao ta lại muốn mời cô ấy chứ?

Mục Lương mỉm cười hỏi ngược lại.

- Làm sao ta biết được suy nghĩ của ngươi?

Nguyệt Thấm Lam cau mày khó hiểu.

Thật ra cô còn có một câu không hỏi, đó chính là tại sao lúc trước Mục Lương lại mời cô ấy?

- Ta chưa hiểu rõ cô ấy.

Mục Lương bỗng dưng nói một câu.

- Ngươi…

Nguyệt Thấm Lam nghe xong lập tức muốn hỏi một câu: Vậy lúc trước ngươi hiểu rõ ta sao?

Nhưng cô thật sự ngượng ngùng hỏi câu này, lúc này các cô gái đều nhìn chằm chằm vào cô.

- Một người cam tâm tình nguyện làm con rối sinh nước.

Mục Lương nói một câu sâu kín:

- Người đần như vậy còn không dễ dàng hiểu rõ sao?

- Ta, ta chỉ là tiếp nhận trách nhiệm của đời trước thôi!

Nguyệt Thấm Lam phản bác theo bản năng.

Nhưng vừa nói xong thì cô lập tức trừng to hai mắt, đôi mắt màu xanh nước biển khó có thể tin nhìn người đàn ông nho nhã hiền hòa trước mắt.

- Ngươi muốn hỏi tại sao ta lại biết suy nghĩ của ngươi phải không?

Mục Lương nhướn mày.

- Đừng nói với ta là ngươi đã thức tỉnh năng lực độc tâm gì rồi nha?

Nguyệt Thấm Lam nghi ngờ lùi lại nửa bước, ôm sổ da thú che ở trước ngực.

Cô biết Mục Lương thức tỉnh rất nhiều năng lực, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một năng lực giống như thuật độc tâm cũng không phải là không thể nào.

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đó là do biểu cảm của ngươi quá dễ đoán.

Mục Lương trợn mắt, tức giận nói:

- Nếu không tin thì ngươi cứ việc đi hỏi người khác.

- Hả?

Nguyệt Thấm Lam quay đầu nhìn về phía đám người cô gái tóc trắng, cô gái tai thỏ và tiểu hầu gái, sau đó thấy được mỗi người đều lộ ra ánh mắt quái dị.

- Ngươi vốn dĩ chính là một bà thím ngốc nghếch.

Mễ Nặc nhỏ giọng thầm thì một câu.

Vệ Ấu Lan nghi ngờ hỏi:

- Con rối sinh nước?

- Khụ khụ…

Vệ Cảnh ho nhẹ một tiếng.

Hắn lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, làm bộ sửa sang lại quầy hàng.

- Hừ!

Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lam nổi lên một vệt hồng, cô yêu kiều hừ một tiếng rồi quay đầu sang một bên, thật sự là quá mất mặt.

Một hồi sau.

Người nhà của nhóm kẻ trộm đã xách theo bao lớn bao nhỏ đi tới.

- Bọn họ đã tới đầy đủ.

Ly Nguyệt nhắc nhở.

- Việc an bài bọn họ giao cho ngươi.

Mục Lương nói với Nguyệt Thấm Lam.

- Được rồi, cứ giao cho ta.

Nguyệt Thấm Lam mấp máy đôi môi đỏ mọng.

Lúc này, cô đã khôi phục dáng vẻ ưu nhã, không hề tìm thấy bất cứ vẻ lúng túng nào trước đó.

0.13811 sec| 2443.695 kb