Editor: Trâm rừng

Dưới bục giảng, đám học sinh ngơ ngác nhìn người mới bước vào. Tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt.

Miêu Tiểu Quyên véo tay áo Phù An An, ánh mắt dán vào giáo viên dạy toán mới, nhỏ giọng nói với Phù An An: "A, thầy mới đẹp trai quá! Thầy như vậy mà tôi còn có thể điểm kém môn toán nữa sao? An An a, tôi cảm giác mình sắp yêu đương!”

Phù An An cũng thấy choáng -- Phó, Phó ba ba a!

Phù An An trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô, chân chó mà vẫy tay với Phó ba ba.

Phó Ý Chi thu hồi ánh mắt, nhìn vào cuốn sách anh đã mang đến, "Lật đến trang 88."

Ai có thể ngờ rằng Phó baba không chỉ một người đánh thắng mười người mà còn có thể dạy toán học nữa. Anh đứng trên bục giảng, Phù An An cũng không dám phân tâm .

Thậm chí thành thật ghi chép. Thẳng đến chuông bên ngoài cửa vang lên, Phù An An mới tỉnh lại, nhìn một quyển công thức toán học trên bàn, nhíu mày thật chặt —— móa! đây chỉ là một trò chơi, ghi chú toán học để làm gì? Cô đang học đại học mà!

Phó Ý Chi cất kỹ sách giáo khoa, liếc mắt nhìn về phía cô, “hôm nay liền lên đến đây thôi, Phù An An theo tôi lên văn phòng.”

Nghe vậy Phù An An theo sau. Trong văn phòng không có ai, Phó Ý Chi đi ở phía trước, Phù An An vào ở phía sau cài cửa lại. Phó Ý Chi ngồi vào trên ghế làm việc, nhìn về phía cô “có ý kiến gì không?”

"Anh Phó, tôi nghĩ trò chơi đã trở nên khó khăn hơn." Không có ai xung quanh, Phù An An trở nên tùy tiện hơn một chút và tìm một chiếc ghế đẩu nhựa để ngồi bên cạnh anh, “Trò chơi đã cho gần một nghìn người chơi cùng một lúc đăng nhập vào, tăng gấp 100 lần so với giai đoạn đầu tiên. Hơn nữa trò chơi dường như khuyến khích người chơi giết hại lẫn nhau, chúng ta không chỉ có thể nhận được điểm khi hoàn thành cấp độ mà còn có thể nhận được điểm khi giết người chia bài dự bị. Ngoài ra, tôi nghĩ rằng điểm có thể không chỉ được sử dụng để chia thứ hạng, mà có thể có những mục đích sử dụng khác trong tương lai.”

Phó Ý Chi gật đầu, "Còn gì nữa?”

“Còn có… thời gian thăng cấp độ khó trong trò chơi sẽ giống như giai đoạn đầu không? 10 ngày sẽ thăng cấp một lần sao? Bên cạnh đó, chúng ta nên làm gì với tình huống hiện tại của mình?"

Đây là vấn đề mà Phù An An lo lắng hơn, "Chúng ta không thể thực sự lãng phí thật nhiều thời gian ở trường học, phải không?"

“Chuyện này tôi sẽ đi xử lý.” Phó Ý Chi nhàn nhạt nói: “Hiện tại, không gian của cô lớn bao nhiêu?”

Từ khi vào trò chơi đến giờ, cô đã bị mọi người quấn lấy nên cô không kịp xem xét thử không gian lớn như thế nào. Nghe vậy Phù An An nhắm mắt lại. Một cái không gian đen như mực đang hiện ra trong ý thức của cô. Nhìn nhìn sơ qua, "Nó dài khoảng 8 mét, rộng 7 mét và cao 6 mét. Nó là một hình chữ nhật có mặt phẳng song song, bằng khoảng 3/4 diện tích của một lớp học." Cái này lớn hơn nhiều so với đạo cụ không gian có sáu ô bằng cái vali lúc trước. Phù An An rất hài lòng.

“Phó Ca, bây giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo hả?” Phù An An xoa xoa hai bàn tay biểu thị mình đã chuẩn bị xong.

Cầm bút trong tay, Phó Ý Chi gõ gõ mặt bàn, "Học thật tốt, bồi bổ đầu óc, đợi buổi chiều tan học rồi tôi sẽ đi tìm cô."

Phù An An thả tay xuống, nghiêng mặt nhìn về phía Phó Ý Chi, “còn phải đi học nữa hả?”

Phó Ý Chi: “có ý kiến sao?”

“Không có.” Phù An An cười mãnh liệt lắc đầu, “Phó Ca, vậy tôi đi học trước nha.” Phù An An mỉm cười vẫy tay với anh, đi ra ngoài và đóng cửa lại cho anh. Giây tiếp theo cửa lại mở ra, từ ngoài cửa cô thò đầu vào —— “Thầy Phó, vừa rồi tôi quên nói. Ngôn ngữ giảng của anh rất chuẩn, hình tượng tươm tất, tư duy rõ ràng, nêu rõ điểm quan trọng và điểm khó, các học sinh đều rất thích!" Phù An An nói xong, giơ ngón tay cái lên cho anh -- "Tuyệt!"

Nghe xong não bên trong đầu của Phó Ý Chi lại muốn phình to ra. Phù An An lại rất vui vẻ vì đã vỗ mông ngựa thành công một lần nữa!

0.11482 sec| 2394.828 kb